Chương 10:

Người cô kêu lên:

"Hả, anh là chồng của Hoan Hoan à?"

Bà dì chỉ tay vào tôi:

"Nhưng không phải con nói chồng con đã chết, con là góa phụ sao? Còn nói các dì để ý giúp con, nếu có tiểu thịt tươi nào thì liền giới thiệu cho con sao?"

Lục Trạm nghe được lời này sắc mặt tối sầm, anh tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lạc Hoan Hoan!"

Tôi lâm trận đã chếc.

Có vẻ như người vẫn còn ở đó nhưng thực ra người đã đi được một lúc rồi.

Tôi nhìn anh, muốn cãi lại, nhưng bụng đột nhiên đau nhói.

"Chồng!"

Tôi đau đến nỗi trán đổ mồ hôi.

"Làm sao vậy?"

Lục Trạm bị dọa sợ, vội vàng xin lỗi:

"Xin lỗi, vừa rồi có phải anh quá lớn tiếng, làm em sợ."

Trên thực tế, anh có thể làm điều đó.

Tôi chỉ vào bụng mình và cảm thấy đau đến mức gần như lên cơn co giật.

"Chồng ơi, em nghĩ em sắp sinh rồi!"

"Cái gì?"

Mọi người xung quanh đều sợ hãi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người:

"Con bé này người đều sắp sinh tới nơi, còn chạy đến ăn dưa?"

Cuối cùng, chó đánh nhau, người gọi 115 xe cấp cứu chạy tới.

Gà bay chó chạy.

Cứu mạng!

Bà bầu nào ăn dưa đến khi chuyển dạ?

Khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã ở trong phòng sinh.

Một bé trai chào đời nặng 3 kí 2 lạng.

Khi tôi mở mắt ra, Lục Trạm yếu ớt nắm lấy tay tôi, trong mắt tràn đầy tia máu.

Trong ánh mắt lóe lên những tia lo lắng.

Nhìn anh rất mệt mỏi.

Trong thời gian tôi ở cữ, anh ấy đã chăm sóc tôi và con.

Anh không khó chịu khi bé khóc đêm, kiên nhẫn dỗ dành và thay tã cho bé.

Dỗ con xong, anh còn phải dỗ tôi ngủ.

Trong nhà tuy có nhiều bảo mẫu nhưng anh lại làm tất cả mọi việc, đích thân chăm sóc tôi, lau người cho tôi.

Đôi khi vết thương lại đau, trông anh ấy còn đau khổ hơn tôi, thường xuyên khóc thầm vào nửa đêm.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh ấy, một CEO lớn, đã giúp đỡ tôi từng việc nhỏ nhất như dọn dẹp bưng bô nướ© ŧıểυ, tôi cảm thấy rất bẩn và không quen.

Tôi kéo tay anh, có chút khó chịu.

"Sao anh không để bảo mẫu làm? em sợ anh sẽ ghét bỏ em."

Lục Trạm nhìn tôi, âu yếm hôn lên trán tôi, nhìn tôi rồi mỉm cười.

"Em đã là vợ anh rồi, sao anh lại ghét bỏ em? Anh không chăm sóc em thì chăm sóc ai?"

Chỉ một câu nói như vậy đã phá vỡ sự phòng thủ của tôi.

Bạn có thể làm điều đó không? Đột nhiên có một người đối sử với bạn không tiếc thứ gì, rất dễ làm chúng ta yêu thích.

Tôi nhìn anh với những cảm xúc lẫn lộn.

Nước mắt ướt đẫm gối.

Tôi có vẻ thích Lục Trạm.

Cứ như thế, một năm đã trôi qua.

Yêu người cũng như trồng hoa.

Lục Trạm rất quan tâm tới tôi.

Anh ấy để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn và anh ấy ủng hộ tôi.

Sau khi sinh con, anh sợ tôi sẽ trầm cảm, dễ xúc động.

Anh ấy thường khen tôi xinh đẹp, dễ thương và đôi mắt tôi sáng như sao.

Ngay cả việc tôi thích tham gia các cuộc vui, điều mà trước đây anh ấy rất ghét, anh ấy cũng không còn nói gì nữa.

Anh ấy còn bảo tôi rằng ăn dưa cũng được, miễn là tôi đưa anh ấy đi cùng.

Thật ngớ ngẩn.

(...)

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.