🧊Chương 13🧊 Giang phu nhân chỉ có thể là Trần Tiên Bối.

Trần Tiên Bối trong lòng luôn nhớ Phong Nghiễn.

Loại chuyện khôi phục ký ức này vẫn là không nên sốt ruột, cô không biết tại sao khi anh hỏi câu hỏi kia lại tràn đầy hưng phấn. Sau khi cô rời giường rồi ăn bữa sáng, thì điện thoại Trần Tiên Bối vang lên thông báo đã đến ngày hẹn, thời gian nửa tháng không hề dài, nhưng đối với cô mà nói, một ngày lại như bằng một năm, cô rất muốn hất ra cái nhãn hiệu "Vị hôn thê của Giang Bách Nghiêu". Mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, cô để Phương Phương tìm hết tất cả các món quà mà Giang Bách Nghiêu tặng cho cô.

Sáng hôm nay vì chuyện này mà cô bận bịu cả sáng

Bên trong phòng để quần áo, Trần Tiên Bối cầm danh sách, rồi cùng Phương Phương đối chiếu "Giang Bách Nghiêu tổng cộng đã tặng tôi mười hai món quà, đúng không?"

Phương Phương có chút khó hiểu vì hành động này của cô, nhưng vẫn gật đầu.

Ngày thường cô luôn là người chiếu cố sinh hoạt của Trần Tiên Bối, cũng là người quản lý tất cả những món quà mà cô ấy nhận được. Đối với vấn đề này cô quá rõ ràng.

Trần Tiên Bối liếc mắt một chút, có dây chuyền bảo thạch, hay cũng có kim cương giá trị liên thành, đương nhiên cũng có túi sách phiên bản toàn cầu số lượng có hạn.

Trừ mấy cái đó ra, nhà để xe còn có một chiếc Cayenne mà anh tặng cô.

"Đóng gói thật kỹ những thứ này." Lúc này Trần Tiên Bối như một món dụng cụ tinh xảo "Những món đồ này đã dùng qua mấy lần, em đều nhớ chứ?"

Phương Phương gật đàu "Nhớ kỹ ạ."

"Vậy thì tốt rồi." Trần Tiên Bối nói "Vậy em còn nhớ rõ tôi từng tặng cho Giang Bách Nghiêu những món đồ nào không?"

Phương Phương chần chờ một chút "Bây giờ tra tiền đã chuyển khoản cùng với giấy ghi chép, hẳn là có thể biết."

"Tốt, vậy em in danh sách ra sau giao cho tôi, một món cũng không thể thiếu." Trần Tiên Bối dừng lại một chút "Còn về chiếc Cayenne kia, thì em liên hệ với thư ký Trương người của cô cô, để cậu ta dựa theo mẫu xe để mua một cỗ xe giống như vậy."

Trong lòng Phương Phương càng ngày càng hoảng.

Làm sao cô lại có loại ảo giác là đại tiểu thư muốn chia tay với Giang tiên sinh a.

Trần Tiên Bối thấy Phương Phương lộ ra vẻ mặt như vậy, cười khẽ một tiếng, cuốn danh sách vào, rồi nhẹ nhàng gõ trên đầu cô một cái, xuỵt xuỵt "Phương Phương, chuyện này đừng người khác biết, bên thư ký Trương cũng sẽ bảo mật."

Phương Phương hít vào một ngụm khí lạnh.

Vậy đây không phải là ảo giác sao? Tại sao mà tiểu thư lại vô duyên vô cớ muốn chia tay với Giang tiên sinh? Làm sao mà lại không có một thông báo nào?

Chuyện Trần Tiên Bối cần làm thì nhất định sẽ làm.

Tỉ như sẽ từ hôn với Giang Bách Nghiêu, từ nay về sau phân rõ giới hạn.

Đã muốn chia tay, đương nhiên sẽ phân chia rõ ràng, cô không thích chiếm đồ của người khác, cũng không thích người khác chiếm đồ của cô, cái hành vi sau khi chia tay thì trả lại hết tất cả quà tặng này rất giống như học sinh tiểu học, nhưng cô chính là muốn làm như vậy. Cô sẽ không để bất cứ một đồ vật nào có quan hệ với anh của bên cạnh mình.

Còn về phần Tưởng Huyên. . .

Trần gia đối với người đã làm việc ở đây nhiều năm đều rất phúc hậu, cha Tưởng chết bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, sau khi ông chết, Trần gia không chỉ cho mỗi tiền cùng với sự hỏi thăm, mà còn cho mẹ Tưởng có thể mang theo con gái đến nơi này để tiếp tục đi làm, cho hai mẹ con chỗ ở, cũng bởi vì mẹ có công việc ổn định, cho nên Tưởng Huyên mới có cơ hội xuất ngoại đi du học.

Trần Tiên Bối cảm thấy, trước đó cái nhà này đã quá mức nhân từ.

Đãi ngộ không giống với những người làm ở nhà chính. Cha Tưởng và mẹ Tưởng làm việc ở Trần gia, đều tận tâm tận lực, thế nhưng mà cũng đã nhận được lương mỗi tháng, nói cho cùng, chỉ là một tờ hợp đồng quan hệ. Bọn họ là bọn họ, Tưởng Huyên là Tưởng Huyên, huống chi, Trần gia cho tới bây giờ đều không có nợ Tưởng gia.

Thân thể mẹ Tưởng đã không còn tốt như trước nữa, đến năm 50 tuổi thì về hưu, hiện tại đang ở viện dưỡng lão của Trần gia.

Cô không phải là quả hồng mềm mặc người nắm bóp, chính là muốn để người ta biết, nhớ thương đồ vật của cô, thì phải trả giá đắt như thế nào.

Mặc dù cô quyết định không muốn cọc hôn ước này, nhưng nghĩ đến việc có người muốn tính kế mình, vẫn là không thoải mái.

Sau khi về đến phòng, Trần Tiên Bối nhìn ảnh chụp của mẹ, nhẹ giọng nói "Con làm không được."

Cô đã rất cố gắng, cố gắng thuyết phục mình, không nên ở cùng một chỗ với những người xấu xa.

Nhưng mà trong vòng một hoặc hai năm, cô bị che đậy vô số lần, cũng bị người ta tính toán sâu như vậy, không làm chút gì đó, thật sự khó bình tĩnh được.

Nghĩ đến đây, cô liền cho gọi điện thoại cho bác trai, quản gia nói, bác trai đã đi ra ngoài câu cá.

"Vương thúc, khi nào bác trai trở về, thì bảo bác ấy gọi điện thoại cho con, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với bác ấy."

"Được rồi, tiểu thư."

Mẹ Tưởng muốn ở lại Trần gia dưỡng lão là điều không thể nào.

Cô không cho phép Tưởng Huyên dính dáng đến Trần gia một chút nào, Tưởng Huyên dù có một vết tích cũng không cho phép lưu lại.

Đã mấy ngày Trần Tiên Bối không có chủ động liên hệ với bên Giang Gia.

Chỉ là mấy ngày, rất khó có người sẽ phát giác được có cái gì đó không đúng, buồn cười nhất là, Giang Gia bên kia lại không có phát hiện ra Giang Bách Nghiêu có người khác.

Lúc chạng vạng tối, anh đi xã giao về, mấy ngày nay tình cảnh trong nhà rất bi thảm, trong phòng ăn, khuôn mặt cha Giang khó nén được sự rã rời. Giang phu nhân thì đau lòng cho con trai, sau khi anh ngồi xuống, ngắm nghía trong chốc lát rồi nói ra "Bách Nghiêu thật gầy quá."

Giang Bách Nghiêu giật giật môi, không nói gì.

Mấy ngày nay trừ làm việc ra, anh còn có ý đồ muốn trấn an cảm xúc của Phong Gia, nhưng đáng tiếc hiện tại anh không thể liên lạc được với trợ lý Phong Từ.

Không hề nghi ngờ, trong nội tâm của Giang Bách Nghiêu đang tức giận, thân phận bây giờ của anh rất thấp? Hiện tại cái cục diện rối rắm này, bỏ cũng không được, mà muốn xử lý với giải quyết thì lại khó vô cùng, từ lúc anh nhậm chức đến nay đây là nguy cơ lớn nhất mà anh gặp phải.

"Uống chút canh đi." Quan hệ của Giang phu nhân cùng với con trai không có thân mấy, bà có mấy lời muốn nói, nhưng bà lại sợ con trai sẽ không đáp lại, chỉ có thể dùng cách thức khác để diễn tả sự quan tâm của bà, bà gọi người làm lên "Múc cho Bách Nghiêu một chén canh."

Tốc độ của con người rất nhanh, một lát sau đã bưng lên một cái bát sứ đặt ở trong tay của Giang Bách Nghiêu.

Trong bát sứ là canh gà thơm nứt bốn phía.

Anh uống một ngụm, vị thơm ngon lan ra khắp khoang miệng.

Rất kỳ quái, không biết tại sao anh lại nhớ đến lúc trước Trần Tiên Bối nấu canh cho anh. Một năm nay, anh tăng ca như là một chuyện thường ngày, mấy lần đến tận đêm khuya, lúc dạ dày anh ẩn ẩn đau, ánh mắt anh liếc qua, là bình giữ nhiệt do cô đưa. Bây giờ mới nhớ tới những lần tăng ca kia, cái mà xâm nhập vào đầu anh đầu tiên chính là một bát canh kia.

Giang Bách Nghiêu đối với vị hôn thê này rất hài lòng, ngườ này là do chính anh chọn, thân gia bối cảnh rất tốt, đều là môn đăng hộ đối, anh biết, Trần Tiên Bối tuyệt đối sẽ xứng với vị trí Giang phu nhân này, tính cách của cô không thể bắt bẻ, người như anh, thích người mà mình không cần phải quá hao tổn nhiều tâm tư, là người phụ nữ có thể đứng ở bên cạnh anh. Tuy ở trong nội tâm anh, còn có một hình bóng của người khác, nhưng anh vẫn phân rõ ràng, Giang phu nhân chỉ có thể là Trần Tiên Bối.

Khi đang uống canh, anh đột nhiên suy nghĩ, mấy ngày nay anh không có thấy Trần Tiên Bối, cô dường như cũng không gọi điện thoại cho anh.

Trước giờ cô vẫn luôn là người gọi điện thoại, bởi vì anh quá bận, chả lẽ trợ lý Chu nghe rồi sao?

Rất có khả năng như thế, cô vẫn luôn tri kỷ hiểu chuyện, có lẽ là thấy dạo này anh đang sứt đầu mẻ trán, cho nên không có quấy rầy.

Giang Bách Nghiêu nhớ tới Trần Tiên Bối, mẹ con đồng lòng, Giang phu nhân cũng nhớ đến, thuận miệng nói ra "Đã vài ngày không gặp Tiên Bối, sự việc gần đây nhiều quá, trước đó còn muốn đưa con bé đi đặt sườn xám."

Giang tiên sinh cũng rất mãn ý cô con dâu Trần Tiên Bối này, liếc mắt nhìn Giang Bách Nghiêu một chút "Mấy ngày nay con có liên lạc với Tiên Bối không?"

"Hôm trước con có gặp."

Câu trả lời này, Giang tiên sinh cũng đã yên tâm.

Làm cha, đối với việc tư của con trai ông không có hỏi quá nhiều, chỉ là Trần Tiên Bối lại không giống, con bé là con dâu tương lai của Giang Gia.

"Tiên Bối thật là cô gái tốt." Giang phu nhân thấy bầu không khí trên bàn cơm rốt cục cũng tốt nên một chút, gánh nặng trong lòng liền được giải, chủ đề liền hướng tới trên người Trần Tiên Bối "Hôm nay mẹ gặp được Lệ Trân, Lệ Trân nói với mẹ, hôm trước đi dạo phố có gặp Tiên Bối ở trong cửa hàng." Nói đến đây, bà cười thần bí "Con đoán xem Tiên Bối là mua cái gì?"

Giang Bách Nghiêu đối với cái đề tài này không có cảm thấy rất hứng thú, sở dĩ nhớ tới Trần Tiên Bối, là do chén canh, anh cúi đầu liễm mục, không có phụ họa.

Giang phu nhân đã sớm thành thói quen chồng cùng con trai đều không có phụ họa bà, bọn họ không trả lời, bà liền nói "Lệ Trân nói gặp Tiên Bối mua dao cạo râu. Bách Nghiêu, con xem, Tiên Bối quan tâm con rất nhiều, con đối với những người bên ngoài lãnh đạm một chút thì không sao, nhưng Tiên Bối dù sao cũng là con gái, còn là vị hôn thê của con, con phải đối tốt với con bé một chút. Công ty là rất quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng không kém."

Dao cạo râu?

Giang Bách Nghiêu cuối cùng có phản ứng.

Kỳ thật anh đối quà tặng không có để ý, trước đó Trần Tiên Bối tặng anh, anh đều không có bóc ra vẫn để nguyên, sau đó anh để cho trợ lý cất vào trong phòng để quần áo.

Không cần Giang phu nhân nhắc nhở, sau khi ăn cơm xong, Giang Bách Nghiêu chủ động gọi điện thoại cho Trần Tiên Bối, nhưng điện thoại di động của anh lại vang lên, là trợ lý Chu gọi.

Trợ lý Chu làm việc rất nghiêm túc, mà hiệu suất lại cao, ở trong điện thoại, dùng từ đơn giản nói cho anh về chuyện làm ăn, biết Giang Bách Nghiêu đã sứt đầu mẻ trán, tình trạng kiệt sức, trợ lý tri kỷ là anh đây muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện công việc này, nhưng đầu kia lại hỏi một vấn đề mà xưa nay chưa từng hỏi.

Thanh âm Giang Bách Nghiêu nặng nề "Bên kia có gọi điện thoại cho cậu không?"

Trợ lý Chu giật mình, may là kịp phản ứng, người mà Giang Bách Nghiêu hỏi chính là Trần Tiên Bối.

Đây thật là một chuyện hiếm lạ.

Trợ lý Chu cũng thuận theo suy nghĩ một chút, rồi cẩn thận trả lời "Không có."

Trần tiểu thư bên kia xác thực cũng rất kỳ quái, vậy mà mấy ngày nay không có gọi điện thoại tới.

Trợ lý Chu cứ tự nhiên như vậy mà nhớ lại cái ngày đi tặng dây chuyền bảo thạch lam, phản ứng của Trần Tiên Bối hôm đó rất kỳ quái.

Chẳng qua đây chỉ là suy đoán của cậu, không có chứng cứ chân thực, tin đồn thất thiệt, là điều mà Giang Tổng chán ghét nhất.

Lại nói, cậu làm công để nhận tiền lương, cũng không nên nhọc lòng vì tình cảm của ông chủ với vị hôn thê quá nhiều a? Nhiều tin tức đã chứng thực một chuyện, chính là đừng có xen vào tình cảm của người khác, làm chuyện tốt, chưa chắc đã được khen, có khi cuối năm tiền thưởng sẽ không có nhiều, nếu như là hảo tâm mà bị coi là làm chuyện xấu, mà còn bị phê bình, nghĩ như thế nào cũng thấy không có lời.

Giang Bách Nghiêu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Anh cảm thấy, Trần Tiên Bối hẳn là thông cảm cho tình huống hiện tại của anh, cho nên mới không có gọi điện thoại sợ làm phiền anh.

"Ân, tôi biết." Anh trả lời.

Chờ sau khi cúp điện thoại, anh ngồi trên ghế ở thư phòng, mở ghi chép cuộc trò chuyện, lần trước cùng Trần Tiên Bối trò chuyện, là vào ngày kỷ niệm đính hôn tròn một năm.

Gọi điện thoại cho cô vậy, anh đã nghĩ như thế.

Thế nhưng, anh gọi điện thoại cho cô.

"Tích —— "

"Số điện thoại bạn gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau."