🧊Chương 15🧊 Anh hỏi ngược lại "Cô không muốn tim tôi. . ."

Phong Nghiễn kinh ngạc nhìn cô: "Cô đối với tôi như vậy?"

Hắn nói một chút mà thôi, mà cô lại tức giận như vậy?

Cho nên, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cuốc nhiều cỏ như vậy, mà không có một chút xíu bao dung nào của cô?

Anh nói cô lấy tim luôn đi, vậy mà cô không có khuyên, cũng không có an ủi, liền ra ray luôn ác độc móc tim anh, đây là chuyện mà người có thể làm sao?

"Tôi đối với anh làm gì rồi?"

Trần Tiên Bối rất không minh bạch, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình mà trấn an anh "Tôi chỉ muốn xem anh có sinh bệnh không mà thôi."

Dù sao trạng thái bây giờ của anh rất không đúng, so trước đó còn điên hơn.

Phong Nghiễn dừng lại một giây, sau đó anh hỏi ngược lại: "Cô không muốn tim tôi sao?"

Trong khoảng thời gian này, khi cô không có ở đây, anh đã suy nghĩ rất nhiều, trên người anh có cái gì mà hấp dẫn cô a.

Đúng là anh có tiền, khi anh còn chưa sinh ra, thì nhà anh có rất nhiều động sản cùng tiền, hơn nữa những năm gần đây Phong Gia phát triển ngày càng tốt, nên anh cũng thuận theo nước lên thì thuyền lên, nói không khoa trương chút nào, tiền đủ để anh tiêu mấy đời. Nhưng thứ cô xem trọng là tiền sao? Nhìn cô không giống loại người như vậy, không đúng, là yêu. Yêu sẽ quan tâm đến tiền sao, trừ con người ra, ai sẽ quan tâm đến tiền tài?

Điểm này có thể bỏ qua.

Trừ việc anh có tiền ra, thì dáng anh cũng không tệ, thế nhưng cô là yêu bị đàn ông phụ tình, chẳng lẽ bên trong cô không bị tổn thương, hiển nhiên là không có khả năng để ý tới anh, với tư sắc của cô, ở Yêu giới khẳng định không thiếu người theo đuổi, đừng quản chuyện xấu hay đẹp, yêu thuật sẽ có thể biến xấu thành đẹp. Nên chắc cô không xinh đẹp lắm.

Trần Tiên Bối im lặng, còn có sự bất đắc dĩ.

Cô muốn tin anh để làm cái gì?

Thế nên, cô rất thành khẩn mà lắc đầu "Không muốn, thật sự không nghĩ tới."

"Chỉ là hiện tại không muốn, về sau sẽ muốn?" Phong Nghiễn kiên trì muốn hỏi ra đáp án, anh phải xin cho mình một thượng phương bảo kiếm.

"Hiện tại không muốn, về sau cũng không muốn." Trần Tiên Bối nói "Thật sự không muốn."

Phong Nghiễn: Hì hì.

Thần sắc anh chậm chậm rồi cứng đờ, nhưng mà không có yên lòng nên tiếp tục hỏi "Vậy là cô muốn mạng của tôi sao?"

Khóe miệng Trần Tiên Bối co rút.

Có thể là nhớ tới lúc cô lướt mạng, có một trang web đã làm cô nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết, nhưng là muốn mạng của người đọc, làm cô không khỏi nổi lên một lớp da gà, thanh âm cao hơn một chút "Ai muốn mạng của anh, không nên nói bậy nói bạ!"

Còn tiếp tục như vậy nữa, thì cô thực sự tức giận.

Trong lòng Phong Nghiễn vui mừng xem ra là anh đã bảo toàn được tính mạng, cô không muốn tim anh, cũng không muốn mạng anh, sao không nói sớm đi, để anh phải lo sợ như thế này, lo sợ lại còn bất an.

"Cô nói đi." Phong Nghiễn nhìn cô chằm chằm "Gạt người là chó."

Trần Tiên Bối hít sâu một hơi "Anh có thôi đi không."

Không thể ỷ vào việc đang sinh bệnh mà không nói giảng đạo lý a.

Kỳ thật vẫn chưa hết, Phong Nghiễn rất muốn hỏi một câu nữa, vậy cô là muốn thân thể của tôi sao? Chẳng qua lời đến khóe miệng, anh lại không mở miệng nói ra được, giờ phút này bởi vì tức giận mà hai gò má trắng nõn của Trần Tiên Bối có chút phiếm hồng, đôi mắt có chút nước, cô nhìn chằm chằm anh, như có một khí tức "Anh mà hỏi nữa, tôi dùng dao bổ đầu chó của anh đi." không biết làm sao mà anh lại rũ đầu xuống, xem lòng bàn tay bọng máu của mình, giờ phút này anh không phát giác được, lỗ tai của mình lặng lẽ đỏ.

Nguy cơ tạm thời giải trừ.

Cô không muốn tim anh, cũng không cần mạng anh. Tưởng tượng như vậy, làm cỏ thì tính là gì, nếu so với sinh mệnh thì không đáng giá bằng!

Hắn có thể làm được, làm, anh phải cuốc hết đống cỏ dại này!

Trần Tiên Bối thấy anh không nói lời nào, lại nhẹ giọng hỏi anh "Anh không sao chứ, có cảm giác được nơi nào trên cơ thể anh không thoải mái không?"

Phong Nghiễn nhìn ở phía dưới "Không có, chỉ là. . ."

Tay đau, cánh tay cũng đau.

Đang nghĩ đến chuyện phàn nàn, thì nhìn nhìn thấy mắt của cô, anh lại phải đem lời nói này nén trở về. Loại lời này không giống đàn ông, vẫn là ít nói vài ba câu để cho thỏa đáng.

"Không có không thoải mái." Phong Nghiễn cường điệu "Tôi rất tốt."

Trần Tiên Bối thấy ánh mắt anh rất thanh minh, khí sắc cũng còn tốt, lúc này mới yên lòng "Vậy là tốt rồi."

Cô biết anh bị nhốt ở chỗ này, lúc anh phát điên cô rất lo lắng, chẳng qua là cô không giúp gì được cho anh, sau khi cô ngủ mới tiến vào, liền quy luật thăm dò không rõ ràng, quả thực không hiểu được, lại không thể dẫn anh đi ra ngoài, trước đó, cô muốn đợi quy tắc của cái không gian này rõ ràng, rồi nói với anh về suy đoán của cô, nhưng hiện tại xem ra, không thể kéo dài được, thời gian mỗi ngày cô ở đây có hạn, như vậy thời gian dài dằng dặc sau dó, anh chỉ ở nơi này có một mình, nếu như không cho anh một tia hi vọng, anh rất dễ dàng sụp đổ.

Nghĩ đến đây, cô lại nhìn về phía anh, thanh âm mềm đi rất nhiều "Chuyện kia, kỳ thật anh không nên gấp gáp, anh nhìn nhiệm vụ mà cái không gian này tuyên bố mà xem, là muốn chúng ta chỉnh lại nơi này thật tốt, tôi nghĩ, nơi này vốn là một trang viên bừng bừng cơ sinh, khả năng bởi vì nguyên nhân nào đó mà trở nên hoang phế, chúng ta phải cố gắng, không gian tuyên bố nhiệm vụ gì, chúng ta liền làm theo, tôi tin, chờ sau khi nơi này khôi phục như ban đầu, thì chắc là anh có thể đi ra ngoài."

"Đương nhiên, tôi không phải là ngươi ngồi chờ chết, chỉ là hiện tại không có biện pháp nào tốt hơn, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng giúp anh khôi phục trí nhớ, chờ anh nhớ ra mình là ai, tôi sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với người nhà anh" Thanh am Trần Tiên Bối mềm mại, dường như mang theo một loại ma lực có thể an ủi lòng người "Ba cái đầu hợp lại với nhau thành Gia Cát Lượng, đến lúc đó cùng nhau nghĩ biện pháp, nhất định có thể cứu anh ra khỏi đây, trước tiên, anh hãy ổn định tinh thần, tôi biết điều này rất khó, nhưng mà nếu không thể thoát ra ngoài, thì chúng ta sẽ là người bị đánh bại đúng không?"

"Ý cô nói là. . ." Phong Nghiễn dừng một chút, không thể tin mà nhìn cô "Cô không phải là người nhốt tôi ở chỗ này?"

Bởi vì cô quá thật thành, chân thành đến mức anh không có hoài nghi là cô đang muốn thăm dò anh, để anh buông lỏng cảnh giác với cô rồi sau đó gϊếŧ anh.

Trần Tiên Bối cũng rất kinh ngạc "Anh vì sao lại nghĩ như vậy? Tôi không có quen biết anh, thì làm sao tôi lại nhốt anh ở chỗ này?"

Phong Nghiễn nhìn chằm chằm cô "Cô không có gạt tôi?"

"Tôi lừa anh thì có chỗ tốt gì sao?" Trần Tiên Bối muốn hỏi rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì.

"Nhưng cô không phải là chủ nhân nơi này sao?" Phong Nghiễn muốn mộng a.

"Tôi không biết có phải là tôi hay không." Trần Tiên Bối nói "Trước kia tôi từng nói cho anh, tôi cũng giống như anh đột nhiên vào đây, nếu như nơi này là của tôi, thì tôi cũng không có bắt anh vào đây."

Phong Nghiễn bỗng nhiên tỉnh ngộ "Cô là lần đầu tiên đến đây?"

Trần Tiên Bối gật đầu "Anh còn đến trước tôi mà."

Phong Nghiễn lại hỏi "Vậy cô là con người?"

"?" Trần Tiên Bối nói "Tôi không phải con người thì là cái gì?"

Phong Nghiễn: ! ! !

Vậy trước đó là do anh tự cho rằng mình đúng, coi nơi này là vùng đất kỳ quái, hơn nữa cô còn là chủ nhân nơi này, liền cho rằng cô không phải là người.

Nghĩ lại, anh cũng là người a, anh có thể vào đây, thì vì cái gì mà cô không thể vào a?

Ai cũng không thể cam đoan, chủ nhân của cái địa phương kỳ quái này không phải là người a?

Tầm mắt anh được mở rộng, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ cần cô là người, thì cô cũng là bạn bè của anh, bỏ bốn lên năm có khi anh với cô còn là người thân, đối mặt với người thân, thì tâm lý của anh sẽ không có áp lực lớn nữa!

Trần Tiên Bối nghi ngờ nhìn anh "Hả? Vậy anh cho rằng tôi là cái gì?"

Phong Nghiễn đổi giọng chân chó "Tôi cho rằng cô là tiên nữ a, là thần tiên trên trời, cô không nghe thấy tôi hay gọi cô là tiên nữ sao?"

Trần Tiên Bối ". . ."

Cô lại nổi da gà nữa rồi.

Cô vẫy vẫy cái tay "Được rồi, đã giải quyết hiểu lầm xong, tiếp tục làm cỏ đi."

Lúc đầu Phong Nghiễn nghĩ nên trực tiếp nói cho cô, anh tên là gì, nhưng suy nghĩ thì cảm thấy không nên, bởi vì dạng nếu nói ra, thì cô sẽ biết lúc trước anh lừa gạt cô, anh không thành thật.

Đàn ông có thể không đẹp trai có thể không có tiền, nhưng không thể không thành thật, không ai sẽ thích loại đàn ông nói láo hết. Đây là lời dạy bảo của cha mẹ anh còn có anh trai nữa.

Đương nhiên quan trọng hơn chính là, cái màn giả điên rồi ngất xỉu kia của anh, quá ngượng. Hẳn là cô chưa có quên đi.

Chờ thêm mấy ngày nữa, dù sao một thời gian này cũng không thể đi ra ngoài, đến lúc đó anh lại giả vờ như từng chút từng chút khôi phục lại được trí nhớ. . . Hoàn mỹ.

Anh thấy cô thật sự đi lấy cuốc, liền chạy đến chỗ cô, sờ sờ cái ót "Để tôi để tôi làm, loại việc nặng này sao có thể để cho cô làm a."

Trần Tiên Bối lắc đầu "Không có việc gì đâu, anh nghỉ ngơi một chút đi."

Phong Nghiễn nào có chịu đáp ứng chứ, hai người giằng co một hồi.

Trần Tiên Bối rất chân thành và rất nghiêm túc nói "Tôi nói, anh nghỉ ngơi đi, để tôi làm. Đừng làm chậm trễ thời gian."

"Tôi nói, anh nghỉ ngơi đi." Cô lặp lại câu vừa rồi.

Phong Nghiễn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh vậy mà lại đi nghỉ ngơi. Đại khái có thể là do biểu hiện của cô rất kiên định.

Anh luôn nhìn mắt với nhìn sắc mặt của người khác, cũng là bởi vì cái bản lĩnh này, nên cho đến nay, dù anh gây chuyện không ngừng, nhưng mà cha anh cùng anh trai không có đánh anh. . . Bởi vì anh biết, lúc nào nên kiên trì, lúc nào nên lui một bước.

Cô quá kiên trì, anh nhìn ra được, chuyện làm cỏ này cô sẽ không nhượng bộ.

Rất kỳ lạ, cô nhìn thì nũng nịu, nhưng mà lại có dạng này.

Đây là lần đầu tiên Trần Tiên Bối cầm cuốc, không có khó cầm giống như trong tưởng tượng của cô như vậy, cô muốn chia sẻ với anh một chút, bọn họ đều đi vào cái không gian thần bí này, rất nhiều chuyện không nên để anh làm hết như vậy. Cô cũng hi vọng anh có thể mau chóng ra ngoài.

Tóc cô dài, lại không có dây nên khi cuốc có chút vướng.

Nên cô không ngừng đưa tay vuốt tóc ra sau tai.

Phong Nghiễn không có nghỉ ngơi thực sự, anh luôn nhìn cô, cũng chú ý tới chuyện này, trong lòng của anh rất áy náy, cô đang cuốc, mà anh lại nghỉ ngơi ở một bên. Nếu như chuyện này mà truyền ra, thì anh còn làm người kiểu gì.

Anh tìm xung quanh một vòng, nhưng không tìm được dây buộc cho cô, nên anh bực bội giựt dây áo của mình ra.

Ngón tay kẽ động, anh đã tách được sợi len ra khỏi áo.

Anh mặc một chiếc áo len với chiếc quần dài, lúc đầu anh từng chú ý đến dây giày của mình, giày này mới đến mức không thể mới hơn, anh thích sưu tầm giày, mỗi một đôi giày có khả năng sẽ được đi một đến hai lần, nhưng không biết vì cái gì mà anh sợ cô sẽ ghét bỏ.

Ho nhẹ hai tiếng, anh đi đến bên cạnh cô, đưa dây cho cô "Dùng cái này để buộc tóc đi."

Sợ cô hiểu lầm rồi ghét bỏ, anh vội vàng giật giật mũ áo, giải thích "Tôi rút dây này từ mũ áo, rất sạch sẽ."

"Ờ." Trần Tiên Bối nhận lấy, chỉ chần chờ vài giây đồng hồ, rồi sau đó dùng cái dây này buộc tóc mình lên.

Còn vô ý thức mà buộc nơ con bướm.

Phong Nghiễn đang đứng ở bên cạnh cô, anh không khỏi ngưng thần.

!Buộc tóc ở ngay trước mặt anh, động tác này có được coi là phạm quy không!

Anh nhanh chóng quay đầu lại, giống như chạy nạn, chạy trốn vào trong đình, ngồi ở một bên, anh muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của mình, anh thuận miệng hỏi "Cô tên là gì a?"

Lâu như vậy, mà anh còn chưa biết tên của cô.

Sau khi Trần Tiên Bối buộc tóc xong, thì nghe được câu này nên cô nhìn về phía anh, bình tĩnh nói "Chờ anh nhớ ra tên anh là gì, thì chúng ta giới thiệu lại."

Phong Nghiễn vui vẻ "Cô thật đúng là không để người ta chiếm được tiện nghi dù là một nửa."

Ý thức được lời này có chút không tốt, anh liền đổi giọng "Ý của tôi là, cô có tính không để mình chịu thiệt thòi."

Trần Tiên Bối không để ý tới anh.

"Vậy tôi gọi cô là gì a?" Phong Nghiễn hỏi.

Có thể là bầu không khí quá tốt, nên Trần Tiên Bối tha thứ cho anh, cô suy nghĩ kỹ cái vấn đề này, rồi trả lời "Tuyết Bính đi."

Lời này mới ra, cô liền cảm thấy trong xương mình có thiên phú chọc cười.

Đương nhiên cô cũng thật là đần độn a, làm sao lại đùa kiểu này với anh.

Cô tên là Trần Tiên Bối, lúc trước cha mẹ đặt tên quá tùy hứng, nhưng cái tên này còn có ý nghĩa khác nữa, nghe nói lúc trước khi mẹ cô mang thai, rất thích ăn bánh bích quy Tiên Bối, khi đó mẹ cô cùng cha cô nói đùa, nói mai sau nhũ danh của con gọi là Tiên Bối, sau khi bà sinh, trưởng bối trong nhà đều vắt hết óc để suy nghĩ cho cô một cái tên, thế nên trong một đoạn thời gian tất cả mọi người đều gọi cô là Tiên Bối, về sau, ông bà nội đều cảm thấy, tên là Tiên Bối cũng rất tốt.

Bởi vì cô là tiên nữ bảo bối của Trần gia.

Không có cái tên nào thích hợp hơn cái tên này.

Nhiều năm như vậy, trưởng bối trong nhà đều yêu thương cô cực kỳ, cô đúng thật là bảo bối của Trần gia.

"Tốt a, Tuyết Bính." Phong Nghiễn nghĩ "Là bánh bích quy Tuyết Bính đúng không?"

Cái này không cần nghĩ, cũng biết là tên giả của cô.

Ai sẽ dùng bánh bích quy để đặt tên a.

Vậy anh cũng nên lấy cho mình một cái tên giả?

Nghĩ kỹ, anh nói "Oglio không tốt lắm, về sau cô gọi tôi Leo đi."

Leo, cũng là Leo.

Trần Tiên Bối "?"

Phốc.

Cô nở nụ cười, duỗi thẳng eo, trên khuôn mặt có chút mồ hôi, nên một ít tóc dính trên gương mặt của cô.

Nụ cười này, vốn dĩ cô có làn da trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, lúc này khi có ánh nắng chiếu sáng thì cô càng thêm rực rỡ.

Hai mắt Phong Nghiễn lúng túng, không biết nên để ở đâu.

Hơn nữa còn vịt chết mạnh miệng nói "Leo không ngầu sao?"

Đôi lời của editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc, luôn thành công trong cuộc sống.🧧🧧