🐑Chương 20🐑 "Con mau đi gặp đại tiểu thư, rồi quỳ xuống cầu xin được tha thứ."

Buổi sáng sau khi Trần Tiên Bối ngủ dậy, vào lúc ăn sáng, thì nghe được tin mẹ Tưởng đang ở bên ngoài thỉnh cầu muốn gặp cô.

Miệng nhỏ của cô đang húp cháo.

Dì làm ở phòng bếp nấu cháo ngon nhất, thơm ngon lại mềm dẻo.

Khi nghe Phương Phương nói như vậy, mí mắt cô không hề ngẩng lên, cô đang chuyên tâm thưởng thức hương vị cháo, Phương Phương thấy cô không để tâm đến chuyện này, liền lui sang một bên.

Đợi đến lúc Trần Tiên Bối ăn hết bữa sáng, mới nhớ tới mẹ Tưởng vẫn còn ở bên ngoài, nhân tiện nói "Bà ấy vẫn còn chưa đi sao?"

Phương Phương thở dài một hơi, trả lời "Vẫn chưa đi."

Hiện tại cô là người ở gần đại tiểu thư nhất, nên cô biết chuyện đại tiểu thư muốn từ hôn với Giang gia.

Nhưng đến tận bây giờ, cô không biết rõ lắm, tại sao đại tiểu thư lại không thích Giang Bách Nghiêu nữa.

Hôm nay khi mẹ Tưởng tới, cô nghe được, nên mới phát hiện ở viện dưỡng bên kia đã đuổi mẹ Tưởng đi, kết hợp với mấy chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, Phương Phương đã có một suy đoán to gan, đại tiểu thư muốn hủy hôn, không chừng có quan hệ với Tưởng Huyên.

Trần Tiên Bối ừ một tiếng "Cô đi nói với bà ấy, tôi không muốn gặp bà ấy, bảo bà ấy rời đi."

Phương Phương đáp ứng.

Lúc Trần Tiên Bối chuẩn bị đi lên lầu, thì nhớ tới cái gì đó, lại xoay người lại "Nếu như bà ta không muốn đi, thì mặc kệ bà ta, dù sao người không muốn đi là bà ta. Dù bà ta có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng nói lại với tôi."

Trong nguyên tác, tác giả hao tốn mực bút trên người mẹ Tưởng cũng không nhiều, nhưng mỗi lần bà ta ra sân, đều sẽ quỳ xuống.

Quỳ xuống trước mặt nhân vật nữ chính, gặp nam chính cũng quỳ xuống, rồi quỳ xuống trước mặt cả nhà nam chính.

Có lẽ lần này bà cũng sẽ quỳ xuống, vì chính bà ta, cũng vì con gái bà.

Trần Tiên Bối cảm thấy, chuyện lần này giống như là một loại thuộc tính nào đó mà cô không biết. Tâm của cô bây giờ đã rất cứng, cho dù đoán được chuyện mẹ Tưởng mẫu sẽ quỳ xuống, những nội tâm cô lại không có gợn sóng.

Phương Phương sững sờ một chút, mấy giây sau liền gật đầu "Vâng."

Trần Tiên Bối đến phòng trang điểm, hôm nay cô phải đi đến bệnh viện, còn phải mua sách cho Leo nữa. Khi con gái đi ra ngoài thì rất tốn thời gian, chọn quần áo rồi giày, còn phải kết hợp với túi xách cùng đồ trang sức, cái này bỏ ra phải hơn nửa giờ, tự mình trang điểm, lại thêm nửa giờ nữa, chờ đến lúc đi ra cửa, thì phải hơn một giờ rồi, cô giống như thường ngày đi kéo màn cửa ra, nhất thời hiếu kì, đi ra ban công, phát hiện mẹ Tưởng đã rời đi.

Cô đi xuống lầu, Phương Phương vẫn là người báo cáo tình huống cho cô.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, mẹ Tưởng quỳ tận 20 phút, xem chừng đầu gối với thân thể đã không chịu nổi được nữa, lại thêm quản gia xua đuổi, bà đành phải đứng dậy rời đi.

Nhắm mắt làm ngơ.

Tâm tình Trần Tiên Bối không bị ảnh hưởng, chuẩn bị tự mình lái xe đến bệnh viện. Từ biệt thự đi đến quảng trường, phải đi một đoạn đường dài, con đường dài uốn lượn, nhưng cảnh vật chung quanh lại vô cùng đẹp, yên bình.

Trên đường đi, cô nhìn thấy mẹ Tưởng vịn tay vào cây đại thụ nghỉ ngơi.

Chỉ nhìn một chút, cô liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên chú đường xá phía trước, lúc đi qua mẹ Tưởng, không hề có ý muốn dừng lại.

Trần gia mềm lòng, nên Tưởng Huyên với mẹ Tưởng sinh hoạt ở Trần gia, so với gia đình bình thường còn dễ chịu hơn.

Bởi vì cha Tưởng công tác ở Trần gia rất nhiều năm, sau khi ông qua đời do ngoài ý muốn, Trần gia nhận mẹ Tưởng với Tưởng Huyên, đơn giản là xuất phát từ lòng nhân nghĩa chiếu cố cô nhi quả phụ, bởi vậy mà mẹ Tưởng ở Trần gia làm công việc không quá nặng nhọc, ở nhà phụ còn có phòng riêng, bao ăn bao ở, tiền lương so với nơi khác cũng cao hơn không ít.

Nhưng dù vậy, Tưởng Huyên vẫn đi làm loại chuyện buồn nôn gây tổn thương cho cô.

Cô không tin, mẹ Tưởng thân là người thân duy nhất của Tưởng Huyên, mà bà ta lại không biết chuyện gì cả.

Mẹ Tưởng nhìn chiếc xe vụt qua nhanh như tên bắn, đương nhiên bà cũng biết xe của Trần Tiên Bối, hiện tại bà kinh hoảng không thôi, bà không nghĩ tới, đại tiểu thư thế mà lại không nguyện ý gặp bà. Xem ra, đại tiểu thư quả nhiên đã phát giác được rồi, không có cách nào nhẫn nại. Mẹ Tưởng càng nghĩ càng hoảng, nên không quan tâm chuyện lệch giờ, trực tiếp bấm gọi cho con gái Tưởng Huyên.

Ngược lại đầu bên kia rất nhanh đã nhận cuộc gọi, nhưng trong giọng nói vẫn khó nén sự rời rã "Mẹ, tại sao mẹ lại gọi cho con lúc này?"

Mẹ Tưởng đối với người ngoài dịu dàng trung thực, nhưng đối với con gái lại không giống, lúc này bà chửi ầm lên, mắng con gái làm ảnh hưởng đến sinh hoạt an bình lúc tuổi già của bà.

Sau một trận phát tiết này, mẹ Tưởng lại ô ô nghẹn ngào.

Bà cảm thấy số mình thật khổ.

Bà không muốn rời khỏi Trần gia, bà nhìn mấy người làm ở Trần gia sau khi về hưu, không có con cái nhưng lúc tuổi già lại có bao nhiêu hạnh phúc, không lo ăn mặc, thời gian tiêu sái hài lòng.

Tưởng Huyên yên lặng nghe, về sau mới nói "Mẹ, có chuyện cần hỗ trợ của mẹ, con nhớ ở quê còn một căn nhà mà trước đó không phải đã có người hỏi qua sao, nói họ mua lại với giá 65 vạn, mẹ, nhà kia bán đi đi."

"Cái gì?" Mẹ Tưởng không thể tin được những gì mà lỗ tay mình nghe được "Bán phòng?"

"Con có vị học trưởng đang đầu tư một hạng mục, hỏi con có muốn nhập cổ phần hay không, mẹ, con biết người vì chuyện này mà tức giận." Tưởng Huyên khuyên "Dù sao chúng ta cũng quen ở Yên Kinh rồi, khẳng định sẽ không muốn về nhà, nếu đã như vậy, thì hãy bán nhà đi, mẹ, mẹ nhìn xem, con bây giờ đang học ở nước ngoài, mấy người quen biết đều là người có tiền, mẹ cho con 60 vạn, con sẽ cố gắng để trong vòng một hoặc hai năm sẽ mua cho mẹ một căn phòng lớn ở Yên Kinh này."

Hiện tại Tưởng Huyên không có biện pháp kiếm tiền nào khác.

Quan hệ của cô với mấy vị bạn học khác cũng không tệ, cũng có quen hệ với mấy bạn học nước ngoài, nhưng đầu năm nay, người đều sống thực tế, ai sẽ dễ cho mượn mấy chục vạn.

Huống chi cho mượn là phải trả, cô không có ý định về nước, còn phải ở đây tiếp tục học, sau này còn tiền học phí với tiền sinh hoạt, cho nên 60 vạn này phải bán nhà để trả.

Mẹ Tưởng đương nhiên sẽ không nguyện ý, nhưng chịu không được việc Tưởng Huyên quấy rầy đòi hỏi.

Mẹ Tưởng không muốn nghe nữa, dứt khoát quyết định, đưa ra yêu cầu "Cho con 60 vạn cũng được, nhưng con phải đáp ứng mẹ trước, lập tức mua vé máy bay về nước, con cầu xin đại tiểu thư tha thứ, rồi con quỳ xuống cầu xin, lúc nào mà tiểu thư tha thứ cho con, thì mẹ sẽ đưa cho con 60 vạn này!"

Miệng đắng lưỡi khô Tưởng Huyên ". . ."

————

Thời điểm Trần Tiên Bối đến bệnh viện, thì thấy bác cả Trần Thắng Viễn đang đánh Thái Cực quyền trong phòng bệnh.

Trần Thắng Viễn thấy cô tới, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, vui tươi hớn hở nói "Vừa bác nói chuyện với thúc công* của con, thúc công con cũng nói đừng chuyện dính hôn với Giang gia lại, con chuẩn bị một chút, hai ngày này thúc công con cũng muốn bệnh nặng nằm viện."

* Mk không biết thay từ đấy bằng từ gì. Bạn nào biết thì giúp mk với.

Thúc công trong miệng bác cả, là em trai của ông nội Trần Tiên Bối, năm nay đã 80 tuổi rồi.

Nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe, lần trước lúc Trần Tiên Bối gặp ông, ông vẫn có thể ngẫu hứng hát một đoạn hí khúc, âm thanh vang rất có lực.

Trần Tiên Bối kinh ngạc nói "Thúc công lớn tuổi như vậy rồi. . ."

"Chuyện của con, cũng là chuyện của Trần gia, mà chuyện của Trần gia, thì cũng là chuyện của thúc công con." Trần Thắng Viễn nói "Dù sao trong khoảng thời gian này, trưởng bối trong nhà đều ngo ngoe sinh bệnh không thoải mái, con phải chạy trước chạy sau, không thể để người ngoài nhìn ra được điểm không thích hợp."

Đây chính là đối sách của Trần gia.

Không cần phải nể mặt với Giang gia, lúc hai nhà từ hôn thì không cần lớp vải mặt mũi, sẽ đặt tất cả những chuyện buồn nôn của Giang Bách Nghiêu ở trên mặt bàn để nói.

Đối với người ngoài mà nói, chuyện này có thể che thì che, lý do từ hôn Trần gia đều đã nghĩ kỹ rồi, nói bát tự của Giang Bách Nghiêu tương khắc với các trưởng bối Trần gia, nếu mà hai người kết hôn, thì sợ Trần gia hàng năm đều có tang sự, lý do này rất cứng rắn, cũng ám chỉ Giang Bách Nghiêu đen đủi. Đến lúc đó chắc chắc Giang gia sẽ vì mặt mũi mà suy nghĩ, chỉ có thể đập răng nuốt máu cho qua, thái độ của Trần gia là như vậy đấy.

Trần Tiên Bối rất áy náy "Vì chuyện này của con, mà khiến các trưởng bối hao tâm tổn trí."

"Bối Bối." Trần Thắng Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc "Có lẽ ở trong nhà khác, khi trưởng bối nghe được loại chuyện này sẽ cảm thấy không ảnh hưởng đến toàn cục, không cần bác nói, con cũng biết sau lưng mấy gia đình thông gia có không ít chuyện xấu xa, nhưng vì lợi ích gia tộc với công ty đều phải nhịn, nhưng đó là nhà khác, nhà chúng ta không phải như vậy, trước đó con đính hôn với tên họ Giang kia, ta đã nói với hắn, ta nói, phải đối tốt với Bối Bối nhà ta. . ."

Hốc mắt Trần Tiên Bối hơi nóng.

"Bác nói, bác không lấy mấy thông gia nhà khác làm tiêu chuẩn để yêu cầu hắn ta, bác chỉ hi vọng hắn ta là một người chồng tốt." Trần Thắng Viễn cũng tức a "Tên này cái gì cũng đáp ứng, kết quả đây, sự thật chứng minh, loại đàn ông này, không nghe được."

Trần Thắng Viễn hơi nguôi giận sau đó còn nói "Nhà chúng ta nếu như chỉ cần lợi ích mà thông gia mang lại, thì đã để con tiếp xúc với tiểu tử Phong gia kia rồi."

Lời nói này thật sự là thật .

Nếu như thật sự theo tiêu chuẩn chọn thông gia, thì không cần hôn nhân phải hạnh phúc, chỉ nhìn lợi ích, lúc trước Trần gia chọn con trai thứ hai của Phong gia làm đối tượng đính hôn cho Trần Tiên Bối, cái này nào đến lượt Giang Bách Nghiêu, đính hôn với Phong gia, Trần gia sẽ được lợi ích nhiều hơn.

Trần Thắng Viễn nói tiếp "Tóm lại, chỉ cần về sau cuộc sống của con có thể trôi qua tốt, chúng ta hao chút tâm này được tính là gì, mẹ con không có ở đây, cha con, không nói cũng được, coi như hắn cũng không có ở đây, nếu là chúng ta còn không giúp con, lúc con chịu ủy khuất mà chúng ta như không nhìn không nghe thấy, vậy còn là một trưởng bối tốt hay sao?"

"Thúc công con đã nói, nếu việc này không thể làm tốt cho con được, thì khi hắn đi xuống dưới, sẽ không còn mặt mũi gặp ông bà con!"

Lúc đi ra khỏi bệnh viện vành mắt Trần Tiên Bối đỏ ửng.

Có đôi khi chuyện này không có bết bát như vậy, chí ít dù bất cứ lúc nào, ở phía sau cô còn có nhà, còn người nhà.

Cô tin tưởng, chỉ cần chính cô không để mình chịu ủy khuất, thì cuộc sống tương lai của cô nhất định sẽ không kém, khẳng định sẽ tốt hơn so với hiện tại rất nhiều!

Sau khi ra bên ngoài bệnh viện, tâm tình Trần Tiên Bối đã tốt hơn một chút, nhìn hướng dẫn chỉ đường, cô đi đến tiệm sách ở trung tâm thành phố.

Bên trong tiệm sách này có rất nhiều sách.

Vào cái giờ này không có mấy người, bên trong không gian có một quy tắc là mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, thì có thể mang vào một vật nào đó từ hiện thực.

Oglio nói muốn đọc sách, đương nhiên cô không bao giờ quên. Đi vòng vo quanh tiệm sách khoảng nửa giờ, cô vẫn không biết nên mua cho anh sách gì.

Tiệm sách cũng có nhân viên làm việc, thấy Trần Tiên Bối lộ vẻ mặt buồn rầu, nhân viên nữ của cửa hàng liền bước đến, cười một tiếng còn có má lúm đồng tiền ngọt ngào "Tiểu thư, ngài muốn tìm sách gì, tôi có thể giúp ngài."

Trần Tiên Bối nghĩ nghĩ rồi nói "Ở đây có loại sách cổ vũ lòng người, truyền cảm hứng không?"

Nhân viên nữ cửa hàng ngẩn ngơ "Truyền cảm hứng?"

"Đúng vậy, là một loại truyền đạt tinh thần." Trần Tiên Bối hồi tưởng tình cảnh của Oglio tiên sinh "Kiểu cho dù ngươi phải chịu hoàn cảnh gian khổ như thế nào thì vẫn phải kiên trì, đại loại là như thế."

Nhân viên nữ đã hiểu.

Dẫn Trần Tiên Bối đi tới giá sách bên cạnh "Ngài nhìn sách ở nơi này xem có giống như ngài miêu tả không, nếu như vẫn không tìm được loại thích hợp, thì có thể đi đến quầy tiếp tân tìm tôi."

"Tốt."

Sau khi nhân viên nữ kia đi, Trần Tiên Bối đứng trước kệ sách, nhìn một đống sách ở đây, dần dần chọn.

Cuối cùng cô chọn được hai quyển sách.

Một quyển là Robinson phiêu lưu ký, một quyển là sắt thép luyện như thế nào.

Cô không mắc chứng khó chọn lựa, thích thì mua luôn, cô cầm hai quyển sách đi thanh toán.

Hi vọng anh sẽ thích.