🐑Chương 22🐑 "Giang tổng, vị hôn phu của nhài kéo đen ngài rồi sao?"

Chuyện này, theo Phong Nghiễn thì được gọi là thảm.

Nhưng anh không có ý định nói ra, cho dù Trần Tiên Bối quay đầu lại hỏi anh làm sao vậy, anh sẽ lắc đầu. Anh không phải loại người bá đạo, không nói đạo lý, biết việc này không thể trách Trần gia được, cho nên chỉ coi gặp phải chuyện buồn bực, không có giận, coi chuyện này chưa từng xảy ra.

"Tôi muốn nói, cô không hề thảm."

Phong Nghiễn dùng kinh nghiệm của mình an ủi cô: "Cô nghĩ a, cô phát hiện sớm, chuyện này đúng thật buồn nôn, giống như cha mẹ bẻ gãy ngón tay của con mình vậy.", "Nếu cô vẫn chưa phát hiện, sau khi kết hôn với hắn ta mới phát hiện, đ**, như vậy thì bữa cơm hôm qua cô vừa ăn sẽ phun ra ngay."

Sau khi nói xong, anh phát hiện mình lại nói thô tục.

Tranh thủ thời gian nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn như thường.

"Dù sao thì cô không thảm, cô còn rất may mắn. Ở trên mạng đầy người trong nhân sinh đã gặp phải mấy chuyện. . ."

Anh dừng lại rất nhanh, sửa lại lời nói: "Mấy chuyện chó đấy."

"Bản soái bấm ngón tay tính toán." Anh làm ra vẻ người đoán mệnh bấm bấm ngón tay: "Về sau cô đều gặp phải người tốt, người vô cùng tốt, nhân sinh này, trước đắng sau ngọt."

Người này an ủi kiểu dở dở ương ương, Trần Tiên Bối nghe xong, tâm tình đã khá hơn nhiều.

Cô dùng sức gật đầu: "Đúng, về sau tôi sẽ gặp phải tốt, đưa người bạn trai tốt đến gặp mẹ tôi, mẹ tôi mới cao hứng."

"Tôi cảm thấy cô có chút khó chịu, thực tế cô giận quá đánh chết bọn họ cũng không phải là không thể, nhưng đây không phải mục đích chính, cũng không phải trọng tâm của cô." Phong Nghiễn nói: "Về sau cô nên luôn làm mình vui vẻ, đây mới là chuyện rất rất quan trọng."

Trần Tiên Bối nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười: "Nghe anh nói như vậy, trong lòng tôi không có sự không vui, một chút cũng không có."

Phong Nghiễn đang nghiện làm lão sư, lại chuẩn bị vài câu có lý để nói cho cô nghe, anh rất thích đôi mắt sáng như sao của cô, khi cái đầu rỗng đang muốn biệt xuất hai câu, thì cây cột ở đình nghỉ mát lại hiện chữ ra, không gian lại một lần nữa ban bố nhiệm vụ ——

【 Mời đi đến hướng Đông Nam tìm sơn động, trong sơn động sẽ có bản đồ chỉ dẫn tới nguồn nước. 】

【 Dây thừng do chủ nhân không gian cung cấp. 】

Rất nhanh Phong Nghiễn đã tìm ra hướng Đông Nam, dẫn Trần Tiên Bối đi, hai người đi một quãng đường rất dài, rồi mới tìm được cửa hang.

Phong Nghiễn sợ ngây người: "Tôi rất rõ nơi này không thể quen thuộc hơn được, trước đó rõ ràng không hề có động!"

Ngược lại Trần Tiên Bối rất bình tĩnh: "Mặc kệ mọi chuyện có kỳ lạ cỡ nào, thì chỗ này giống như không hề kỳ quái."

Nói cũng đúng.

Phong Nghiễn đến gần để nhìn cái động kia, rõ ràng bây giờ là ban ngày, nhưng anh không thể nhìn được trong động.

Mặc dù biết không gian này sẽ không hại người, nhưng nhìn qua cái hang động tối tăm kia, cánh tay của anh đã nổi da gà lên rồi.

Trần Tiên Bối đang tự hỏi: "Nên mang dây thừng loại nào phù hợp đây."

Phong Nghiễn lập tức trở về bên cạnh cô:"Đương nhiên là càng dài càng tốt."

Hai người bọn họ, chưa có ai từng đi mua dây thừng, dù là ngày bình thường họ vẫn rất ít khi nhìn thấy, nên mua loại nào thật sự là một vấn đề khó, không gian tuyên bố nhiệm vụ luôn có thời gian hạn chế, nếu mua sai, lãng phí thời gian không nói, người kia còn phải ở trong động chịu đựng bóng đêm bao trùm hết một ngày.

Phong Nghiễn nhặt viên đá từ dưới đất lên, sắc mặt anh rất nghiêm túc, nằm rạp xuống đất vểnh tai lên, nín thở lại.

Lúc này anh có chút hối hận, vì mình không có bất kỳ kiến thức gì trong mảng này.

Động tác của anh là học theo phim truyền hình. Nhưng anh không biết cách dùng thanh âm để tính độ sâu của cái động này.

Nhưng mặt mũi là thứ không thể ném, anh lại một lần nữa đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên quần.

Trần Tiên Bối hỏi anh: "Động này sau khoảng bao nhiêu?"

Phong Nghiễn loạn xạ nói ra: "Ba bốn mét chắc vậy."

Cô nhìn về phía Phong Nghiễn, tính toán một chút chiều cao với thể trọng cơ thể của anh, mua dây thừng nên chọn loại dây chuyên nghiệp thì sẽ thích hợp.

Cô mới chỉ đứng đến cằm của anh thôi, vậy chắc là anh cao hơn 1m85. Về phần thể trọng, cái này mà đánh giá thì không tốt lắm, nhưng anh không hề mập, thậm chí có thể được cho là gầy.

Trước đó cô không có nghiêm túc nhìn anh, biết anh có vẻ ngoài với có khí chất tốt, hiện tại khi cẩn thận nhìn, anh vậy mà lại có giá trị nhan sắc không thua kém gì mấy nghệ sĩ, hoặc nói là nổi trội hơn một bậc.

Chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn luôn có cảm giác đã từng quen biết anh.

—————

Trần Tiên Bối không nghĩ tới rất nhanh đã có người muốn mua chiếc Cayenne mà Giang Bách Nghiêu tặng.

Sau khi tỉnh lại, Phương Phương đã đem cái tin tức tốt này nói cho cô nghe, còn ngạc nhiên nói: "Người mua không hề trả giá, hàng second hand nên chỉ được 100 vạn, họ đã trả trước 50 vạn, còn 50 vạn kia khi nào họ đến lấy xe thì mới trả tiếp."

100 vạn = 1.000 ngàn = 100.000 tệ

= 340.491.000 VNĐ

50 vạn= 50.000 tệ= 170.245.500VNĐ

"Tốt." Trần Tiên Bối nói: "Quyên tặng số tiền này cho mấy hạng mục công ích đi, bắt đầu làm từ bây giờ đi."

Đối với Trần Tiên Bối mà nói, một trăm vạn này hoàn toàn không được tính là gì.

Ở công ty cô có cổ phần, khi còn sống mẹ cô đầu tư vào công ty điện ảnh truyền hình, hiện tại cái công ty kia ở trong giới đã lên như diều gặp gió, cô vẫn nhận được tiền hoa hồng hàng năm. Năm đó mẹ cô là ảnh hậu tuyến một, bà rất có ánh mắt đầu tư, còn đầu tư về nhà ở nữa, về sau những tài sản này đều được ghi dưới danh nghĩa của cô, ngoài ra, lúc cô chào đời đã có rất nhiều tiền bạc rồi, bà nội trước khi đi cũng đem vốn riêng cho cô, nói không khoa trương, mặc dù bây giờ Trần gia chỉ thuộc vòng hào môn thứ hai ở Yến Kinh, không còn huy hoàng như năm đó nữa, nhưng tài sản cá nhân của Trần Tiên Bối, so với vài người được hưởng quyền thừa kế còn nhiều hơn.

Những tài sản này, đủ để Trần Tiên Bối chỉ cần ngồi ăn rồi chờ chết, tiêu xài đến hết đời.

Trên thế giới này có rất nhiều người bình thường bôn ba vì cuộc sống, 100 vạn đối với người bình thường mà nói, là một con số lớn.

Hai ngày này Tưởng Huyên sốt ruột đến phát hỏa, cô hi vọng mẹ mình bán phòng dưới quê đi để cho cô trả nợ, mẹ cô là một người không có chủ kiến, nhưng lần này bà rất cường ngạnh, nhất định bắt cô phải cầu xin Trần Tiên Bối tha thứ, khi nào Trần Tiên Bối tha thứ cho cô, thì bà sẽ cho cô 60 vạn.

Trần Tiên Bối sẽ tha thứ cho cô?

Chuyện này căn bản không có khả năng. Nên cô không muốn tự rước lấy nhục.

Nhắc tới cũng buồn cười, Tưởng Huyên cảm thấy, trên thế giới này cô là người hiểu rõ Trần Tiên Bối nhất, người Trần gia không có rõ bằng cô. Năm cô 10 tuổi được đi vào Trần gia, ròng rã 10 năm, cô đều được Trần Tiên Bối yêu thích, luôn bên cạnh Trần Tiên Bối, từ lúc nhỏ, cô đã biết, chỉ cần đại tiểu thư chơi cùng với cô, thích chơi cùng với cô, thì cuộc sống của cô ở Trần gia sẽ được tốt hơn.

Trần Tiên Bối nhìn thì là người mềm mại, nhưng, thực chất bên trong cô rất cao ngạo.

Đây chính là cảm giác ưu việt của thế gia tiểu thư.

Tưởng Huyên biết, nếu Trần Tiên Bối, không nhìn trúng người như cô, thì cô sẽ không miễn cưỡng, để chính mình thành tùy tùng của Trần Tiên Bối, người giúp việc, cô đang hạ thấp chính mình, khi vào độ tuổi dậy thì mẫn cảm nhất, đem lòng tự trọng cắn nát, sau đó cười tủm tỉm, cung kính Trần Tiên Bối gọi một tiếng đại tiểu thư.

Hiện tại Trần Tiên Bối đã biết cô cùng Giang Bách Nghiêu có cái loại chuyện kia.

Trần Tiên Bối có hay không tha thứ cho Giang Bách Nghiêu, cô không biết.

Nếu thay đổi vị trí chính mình, nếu như cô là Trần Tiên Bối, thì sẽ giả bộ như cái gì cũng không biết, dù sao thì Trần gia thông gia với Giang gia, đây là dệt hoa trên gấm, hiện tại mà từ hôn, đối với thanh danh Trần Tiên Bối không hề tốt, bởi vậy, Trần Tiên Bối chỉ muốn đối phó cô, bắt cô trả tiền chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Tưởng Huyên biết mình đang cần kinh tế gấp, nên đi tìm mấy vị bạn học cùng người quen để mượn.

Nhưng so với số tiền 60 vạn kia, thì như là hạt cát trong sa mạc, hiện tại cô chỉ kiếm tiền sinh hoạt cùng học phí mà thôi.

Một học kỳ trôi qua rất nhanh, đợi mấy tuần nữa là lại đến học kỳ mới, cô nhất định phải góp đủ học phí.

Trước đó Tưởng Huyên là du học sinh sống rất vui vẻ, không cần phải làm việc ngoài giờ, chương trình học cũng không có nhiều, hiện tại phát sinh chuyện nghiêng trời lệch đất này, phải đến siêu thị làm việc, lại phải làm phục vụ ở cửa hàng cone trưa, còn phải đi làm nhân viên ở cửa hàng pizza, ba cái công việc này tự nhiên rơi xuống đầu, mỗi ngày cô đều bận rộn đến mức không có thời gian uống nước, nhìn bằng mắt cũng thấy cô tiều tụy đi rất nhiều.

Thừa dịp ông chủ không có ở đây, cô tranh thủ thời gian gọi điện cho mẹ.

Kết quả dù cô mài hỏng mồm mép, thì vẫn đạt được câu trả lời như thế.

Mẹ cô thậm chí nói, cô trở về đi rồi quỳ xuống trước mặt đại tiểu thư.

Quỳ xuống. . .

Tưởng Huyên sau khi cúp điện thoại ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn lúc sáng lúc tối, nước mắt trượt xuống. Là do cô đánh giá cao chính mình, chỉ cần Trần Tiên Bối nguyện ý, còn nhiều, rất nhiều biện pháp tra tấn cô. Hiện tại cô vì 60 vạn kia mà lo nghĩ khủng hoảng, mỗi ngày nhắm mắt lại, đều nằm mơ, mơ mình bị Trần Tiên Bối đưa lên toà án.

Nhưng cô tin chắc rằng, mình nhất định sẽ sống qua cửa này.

Cô đến thu dọn bàn ăn, trên bàn ăn bát đũa đều dính tương ớt, cô biết rõ, luôn nhớ kỹ một câu, nếm trải được khổ đau, mới là người trên người, một ngày nào đó khi cô chịu khổ, sẽ có người đau lòng.

——————

Trong công ty, Giang Bách Nghiêu cũng rất bực bội.

Vì dính vào Phong gia, mà hiện tại công ty nhận không ít ảnh hưởng, dù sao Giang thị là 1 tập đoàn ở Yên kinh cũng có thể coi là lớn, tiềm lực phát triển lớn, thực chất bên trong Giang Bách Nghiêu có một chút chủ nghĩa hoàn mỹ, năm nay anh hầu như đều tự mình ra mặt nói chuyện hạng mục với mấy công ty nước ngoài, nào biết được vào lúc mấu chốt đợi ký hợp đồng, đối phương có ý muốn lật lọng, anh cho người đi hỏi thăm một chút, ngoài ý muốn biết được, đại cổ đông của công ty đấy có quan hệ mật thiết với nhà vợ Phong Từ.

Muốn lật lọng, vậy cũng không có, mỗi một cái hạng mục, hao tốn không ít nhân lực, công ty đối phương cũng không phải oan đại đầu, thương nhân đều là âm thầm hại người, trong lòng Giang Bách Nghiêu rất rõ, công ty đối phương căn bản không phải bởi vì cái giao tình với Phong gia mà không ký, đơn giản là muốn mượn chuyện này ép giá mà thôi. Đánh cược là sự do dự của anh. Dù sao một cái hạng mục thất bại, trong giới trong vòng nhất định sẽ có tiếng gió, nếu có người hiểu chuyện mang tiết tấu*, thì Giang thị sẽ chịu không ít ảnh hưởng nhỏ.

Trong lòng anh tức giận không thôi, thế nhưng không có biện pháp khác, nhưng trong lòng anh biết, chuyện như vậy không thể phát sinh, vì để chuẩn bị tốt nhất, Giang gia không thể đứng ở vị trí bị động, nhất định phải đổi bị động thành chủ động, từ giờ đến cuối năm còn khoảng 6 tháng nữa, anh phải làm cho công ty vọt lên cao hơn đứng trên đỉnh phong.

Ngay lúc anh đang suy nghĩ đối sách, thì trợ lý Chu gõ cửa vào.

Sắc mặt trợ lý Chu không tốt.

Gần đây Giang Bách Nghiêu nghe nhiều tin xấu, nên lúc này hai mi nhíu chặt, hỏi cậu: "Có việc?"

Chu trợ lý gật đầu, ngữ khí vội vàng: "Vừa rồi tôi nhận được tin, sáng hôm nay, thúc công Trần tiểu thư té xỉu nằm viện, vừa mới cấp cứu xong, bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt."

Mấy ngày nay Giang Bách Nghiêu đều không được nghỉ ngơi tốt, sau khi nghe lời này mắt tối sầm lại.

Trần Thắng Viễn vẫn còn ở bệnh viện, tình huống có chuyển biến tốt hay không vẫn chưa biết, hiện tại thúc công Trần Tiên Bối nằm viện?

Rốt cuộc gần đây xảy ra chuyện gì?

Trợ lý Chu lại hỏi dò: "Giang tổng, hiện tại có phải đến bệnh viện không?"

Giang Bách Nghiêu nhìn hợp đồng trước mặt, nhéo nhéo mũi, nhớ tới Trần Tiên Bối, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Chuẩn bị xe đi, hiện tại liền đi, hội nghị hôm nay trì hoãn đến ngày mai."

Trợ lý Chu đáp ứng, hơn mười phút sau, Giang Bách Nghiêu từ thang máy chuyên của mình đi xuống bãi đỗ xe, ngồi ở sau xe, anh nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động ra, điện cho Trần Tiên Bối.

Đầu máy móc truyền đến một giọng nữ: "Số máy mà ngài gọi đang bận, xin gọi lại sau."

Anh dời điện thoại, ấn khóa.

Trong xe tương đối yên tĩnh, trợ lý Chu ngồi ở vị trí kế bên tài xế tai thính nghe được âm thanh nhắc nhở trong điện thoại, cảm thấy buồn bực.

Trong lòng Giang Bách Nghiêu lúc này cũng không quá vui vẻ, hỏi: "Cậu nói nằm viện vào buổi trưa?"

Chu trợ lý đáp: "Đúng vậy, chừng 10 giờ sáng."

Giang Bách Nghiêu đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại đã 3h30 chiều.

Đã được 6 giờ rồi, chuyện này lớn như vậy, mà Trần Tiên Bối vì cái gì mà không gọi điện thoại cho anh.

Cô là do vẫn còn hoang mang lo sợ, hiện tại Trần gia không có nhiều người làm chủ lắm, Trần Thắng Viễn bị bệnh, Trần Thắng Vũ đang ở nước ngoài, khẳng định cô bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Cô là người có tính cách mềm mại, có lẽ do bị dọa sợ.

Nhưng cô đang trò chuyện với ai, nói với Trần Thắng Vũ sao? Có khả năng này, Giang Bách Nghiêu vẫn không phát hiện ra, giờ phút này trong lòng chính mình rất vi diệu, vì Trần Tiên Bối không gọi điện thoại trước cho anh, vì cùng người khác gọi điện thoại mà sinh ra cảm xúc không vui, cảm xúc này quá nhẹ, nhẹ đến mức anh vẫn không hề cảm nhận ra.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Giang Bách Nghiêu đoán thời gian không chênh lệch nhiều lắm, lại ấn gọi dãy số kia, kết quả đạt được vẫn giống như lúc trước, vẫn đang nói chuyện điện thoại, xin gọi lại sau.

Đến tột cùng là trò chuyện với ai?

Cách một khoảng vừa điện thoại kia đã qua gần nửa giờ.

Xưa nay Giang Bách Nghiêu chưa từng bị người nào kéo đen cả, anh không hay biết rằng cảm giác này có một chút không đúng, nhưng mà trợ lý Chu lại có một suy đoán to gan.

Hai lần điện thoại không thông. . .

Là trùng hợp sao? Lại liên tưởng đến thái độ của Trần tiểu thư đối với Giang tổng trong khoảng thời gian này, cậu nghĩ: Trần tiểu thư không phải đã kéo đen số điện thoại của Giang tổng rồi chứ?

Cậu há to miệng, muốn mở miệng nói, nhưng lời đến khóe miệng, lại quả quyết ngậm miệng nuốt vào.

Đây chỉ là suy đoán của cậu thôi, mặc dù đúng khoảng 8/10, chính là như vậy, nhưng cậu vẫn không thể nói, chẳng lẽ lại để cậu nói với Giang tổng, Giang tổng, vị hôn thê của ngài kéo đen ngài rồi sao? Cái này vượt quá phạm vi công việc của trợ lý.

Trợ lý phải bảo toàn chức vị của mình, không có bằng chứng, tốt nhất nên yên tĩnh như gà.