Chương 5

Phó Thuấn mơ hồ nghe thấy vị nữ sĩ kia nói: “Tôi cảm thấy cô cần phải hiểu rõ ai mới là người trả tiền cho cô? Cô ta bảo cô để như thế nào thì cô liền để như thế đấy. Cô có xem xét đến tổng thể trưng bày và bầu không khí chưa?”

Mà Tống Địch thì đang ôm một hoa và cỏ, đang luôn gật đầu và cúi mình:

“Xin lỗi, do tôi không nghĩ kỹ, vậy bây giờ có cần chỉnh lại gì không?”

Người phụ nữ đó liếc cô, không khách khí nói:

“Thôi đi, với mắt thẩm mỹ của cô, muốn mở tiệm hoa thì cứ mở, bàn gì đến nghệ thuật hoa?”

Tống Địch khúm múm nói: “Rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.”

“Đi thôi đi thôi.”

Tống Địch rụt rè hỏi: “Vậy cô có thanh toán khoản tiền còn lại cho tôi không?”

Người phụ nữ gật đầu, giọng điệu có chút hung hăng: “Trả, nếu không trả nói ra còn nghĩ khu của chúng tôi nghèo đến điên rồi!”

Tống Địch liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, cảm ơn cô rất nhiều.”

Hôm nay mặt trời chói chang, buổi triển lãm có bật máy điều hòa.

Phó Thuấn đứng ở cửa hông, nhìn người phụ nữ nhỏ bé, hình như cô do dự một lucs mới quay người lại.

Phản ứng đầu tiên của Phó Thuấn là có chút khó xử, nhưng không thể tránh kịp, chỉ có thể bước tới: “Xin lỗi, tôi không có cố ý.”

Tống Địch lắc đầu, nhếch miệng cười: “Cố ý cái gì? Không có chuyện gì xảy ra mà.”

Phó Thuấn hơi ngạc nhiên, nhưng thấy cô giả vờ như không có chuyện gì, chỉ có thể làm theo: “Ừm, bây giờ cô quay về cửa hàng hả?”

“Đúng vậy.” Tống Địch nói: “Tôi đi gọi taxi.”

“Xe của cô đâu?” Phó Thuấn khó hiểu hỏi.

Tống Địch nói: “Hôm nay cửa hàng phải gửi một đợt hoa sang bên kia, tôi đến đây đột xuất nên bắt taxi.”

“Tôi tiện đường, để tôi đưa cô đi.” Phó Thuấn không đợi cô trả lời, bước thẳng về phía trước: “Xe ở phía trước.”

“Không cần đâu anh Phó, không làm phiền anh nữa.”

Tống Địch dường như đối với việc gì cũng cảm thấy có lỗi, ánh mắt luôn lóe lên xấu hổ.

“Không phiền, thuận đường.” Phó Thuấn lặp lại câu nói.

Tống Địch đi theo sau anh, nhìn bóng lưng có chút vội vã, ngược lại trong tim nhảy lên ngoài ý muốn, mới cẩn thận đi theo anh: “Cảm ơn.”

Mặc dù Phó Thuấn chê xe của Tống Địch cũ kỹ, nhưng thật ra xe của anh cũng là một chiếc Santana cũ, chỉ là nội thất đã được điều chỉnh lại, sạch sẽ gọn gàng đến mức nó gần như không giống xe của đàn ông.

Xe phơi nắng quá lâu, bên trong hơi nóng, Phó Thuấn bật điều hòa cho mát rồi mới quay ra khỏi bãi đậu.

Phó Thuấn mở cốp xe, bảo cô để hoa vào.

Lại lịch thiệp vòng qua phía ghế phụ mở cửa cho cô.

Tống Địch câu nệ cảm ơn.

Phó Thuấn cảm thấy cô quá rụt rè, làm người khác không khỏi nhíu mày.

Vừa lên xe, Tống Địch tò mò xem trong xe có mấy dụng cụ kỳ lạ: “Anh Phó, đây là cái gì?”

“Một số sản phẩm thử nghiệm, được sử dụng để phát hiện khoảng cách và thu nhận hình ảnh.” Phó Thuấn chỉ vào một trong số chúng nói: “Đây là thiết bị ADAS của Hoa Kỳ, còn cái kia là sản phẩm của Đức. Tôi đang làm so sánh.”

“…”

Dù sao nghe không hiểu, Tống Địch nói: “Ừm, vâng.”

Hai người không thân thuộc lắm, không có gì để nói.

Phó Thuấn suy nghĩ hồi lâu, khi dừng xe ở một cột đèn giao thông, anh một tay chống cằm lên cửa kính xe nói với cô: “Thật ra, cô có thể nói với cô ta đây thật sự không phải là lỗi của cô, không cần tự gánh trách nhiệm.”

Người này dường như vẫn luôn tự gánh vác trách nhiệm không cần thiết…

Tống Địch nghe vậy, ngón tay đặt trên đùi xoắn xuýt một hồi mới nói: “Nhưng nếu bên kia không thanh toán tiền cho tôi thì phiền phức lắm.”

Phó Thuấn nói: “Hai người lúc hợp tác có thỏa thuận nào không?”

“Không, bên tôi không phải là một dự án lớn. Nên, nên không cần ký hợp đồng nghiêm túc như vậy.” Tống Địch giải thích: “Hơn nữa cũng không có gì, anh xem không phải người phụ trách công viên cũng đồng ý rồi sao? Cũng không gây ra phiền phức gì lớn, hoà khí sinh tài mà.”

Phó Thuấn tạm thời không biết phải nói gì chỉ hỏi: “Cô luôn dùng thái độ rất hòa nhã, dễ chịu với khách hàng của mình sao?”

Hôm ở hôn lễ cũng vậy, bởi vì giao hoa đến muộn hai tiếng đồng hồ cũng vậy, trong phòng tập thể dục cũng như thế, cúi đầu, nhún nhường… luôn nhẫn nhịn như vậy.

“Nhưng không còn cách nào khác mà anh Phó, ở đây sắp mở những cửa hàng hoa cao cấp mới rồi, nếu tôi có thái độ không tốt, khách hàng sẽ chọn cửa hàng khác, đến lúc đó tôi có làm gì cũng không kịp nữa.”

Tống Địch ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phó Thuấn không tiếp lời, điều này không phù hợp với một số nguyên tắc của anh, nhưng suy cho cùng đó là thái độ của người khác, anh không tiện can thiệp.

Tống Địch nói tiếp: “Chủ yêu do tôi ngu ngốc, không có kỹ năng gì khác, chỉ nghĩ thái độ tốt một chút, hoa đưa đi đẹp hơn một chút, mỗi lần đều cố gắng duy trì chất lượng và số lượng thì khách hàng mới đến đông, đúng không anh Phó?”

Phó Thuấn không tiện nói gì thêm chỉ gật đầu: “Cô có cách làm của riêng mình, tôi nghĩ cũng có đạo lý nhất định. Là do tôi chủ quan.”

“Không có gì đâu anh Phó, anh đừng khách sáo. Tôi biết ý anh mà.” Tống Địch cười.

Không bao lâu đã đến Hoa Nguyệt, Phó Thuấn cho cô xuống xe, chỉ thấy sau khi cô lấy hoa trong cốp xe ra lại đi đến khom người nói bye bye với anh.

Cười lên trông thực sự rất dễ gần và vô hại, anh nghĩ.

Lại mười ngày nữa đã trôi qua.

Giữa tháng tám trời cực kỳ nóng, đến ban đêm vẫn nóng bức vô cùng.

Hôm nay Phó Thuấn đã tăng ca xong quay về.

Lúc đi qua Hoa Nguyệt lại thấy Tống Địch đang ngồi xổm dưới đất dọn dẹp thứ gì đó, cái xô sắt cắm hoa bên cạnh bị xới tung, hoa rơi bên ngoài.

Phó Thuấn vội vã nhìn, chiếc xe đã lướt qua.

Vài giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đạp phanh rồi quay lại, để cho ông chú thu phí trông xe ghi vé xe, mới mở cửa xe ra, băng qua đường, bước đến trước cửa hàng.

Tống Địch thấy một đôi giày vải màu đen trước mặt hơi sững sờ, vất vả ngẩng đầu lên mới thấy Phó Thuấn, lộ ra vẻ khó hiểu.

Phó Thuấn nắm tay, ngón trỏ đè lên môi, khẽ ho: “Có cần giúp đỡ không?”

Tống Địch phản ứng lại, lập tức đứng dậy nói: “Không, không cần, tôi tự làm được rồi.”

Phó Thuấn dường như không nghe thấy, cúi người nâng thùng nước lên: “Cô gom hoa đi.”

Tống Địch nhanh chóng nhặt hoa lên giải thích: “Vừa rồi có một con chó chạy ngang qua làm đổ ngã hết. Thật là phiền cho anh Phó quá.”

Phó Thuấn phớt lờ cô.

Anh nhanh gọn lẹ đem thùng nước vào trong cửa hàng, rồi quay người lại hỏi: “Bình thường chỉ có một mình cô thôi sao?”

“Không phải, hôm nay nhân viên cửa hàng về trước.”

Tống Địch để hoa gọn gàng xong, nhanh chóng rút khăn ướt đưa cho Phó Thuấn lau tay.

Phó Thuấn nhận lấy, nhìn quanh cửa hàng hoa Hoa Nguyệt Hoa Nghệ.

Nội thất bày trí nhẹ nhàng tươm tất, vào ban đêm hoa tươi ít hơn, mùi cây xanh đậm hơn, có một vùi thảo mộc nồng đậm.

“Đây là cái gì?”

Phó Thuấn ngửi thấy mùi thơm đặc biệt nồng đậm của thảo mộc xông vào mũi. Cành cây xanh đậm được bọc trong giấy kraft vàng với những chiếc lá tròn dài dày đặc.

“Bạch đàn lá tròn, hàng nhập khẩu mới, hôm nay mới về, trong tiệm hết chỗ để rồi, tôi sẽ mang về nhà làm hoa khô.” Tống Địch nói.

“Mùi hơi xộc mũi.” Phó Thuấn nói thẳng.

“Vẫn ổn, tôi rất thích mùi này.” Tống Địch hít sâu một hơi: “Có lẽ là bởi vì quá nhiều, nếu chỉ một hai cành có lẽ anh cũng sẽ thích.”

Phó Thuấn từ chối cho ý kiến.

Tống Địch nói: “Vậy cám ơn anh nha, anh cũng về sớm đi.”

“Cô vẫn chưa tan làm sao?” Phó Thuấn có chút kinh ngạc, đã gần mười một giờ.

Một cô gái mười một giờ vẫn đang làm việc, loại trình độ chuyên nghiệp này ngược lại làm người khác rửa mắt nhìn.

“Dọn dẹp xong sẽ về ngay.” Tống Địch cười cười, đi lấy túi rồi xoay người lấy một bó bạch đàn lá tròn lớn.

Phó Thuấn bước ra trước, nhìn cô đang vất vả khóa cửa.

Anh nhìn vị trí của chiếc xe cũ, hôm nay không có xe, anh hỏi: “Cô về bằng cách nào?”

“Đi bộ về, tôi ở gần đây.” Tống Địch tắt đèn hành lang trước cửa.

Phó Thuấn nhìn cô, cô gái nhỏ bé đang tự mình ôm một chiếc túi lớn như vậy, nói: “Vậy tôi đưa về, tôi cũng đi về phía trước.”

“Hả? Có tiện không?”

Phó Thuấn xoay người lấy xe, không quay đầu lại nói: “Tiện.”

Để lại Tống Địch một mình trong cửa hàng nhìn bóng dáng cao lớn của anh bị đèn đường hắt thành một hàng dài.

Phó Thuấn mở xe, lại mở cốp, đợi Tống Địch đi qua, bỏ bạch đàn vào.

Tống Địch vẫn ngập ngừng hỏi: “Vậy anh muốn đưa tôi về nhà sao? Anh Phó?”

Trên thực tế, rất ít người thường gọi anh như vậy, mỗi lần Tống Địch gọi như thế, Phó Thuấn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh nhẹ nhàng đóng cốp xe lại: “Cô có thể gọi tôi là Phó Thuấn.”

“Hả?” Tống Địch yên lặng một hồi, nhìn anh đi vòng qua mở cửa ghế phụ, vội vàng khẽ cảm ơn ngồi vào.

Sau khi Phó Thuấn lên xe, mới nói: “Gọi anh Phó thì hợp lý hơn.” Cô cười khẽ.

“Giọng cô nói chuyện nghe rất êm tai.”

Phó Thuấn vừa khởi động xe vừa không hề chớp mắt nói, như thể đang nói tiếng nổ động cơ của chiếc xe trước mặt rất hay, không có bất kỳ tình cảm riêng tư nào.

Tống Địch đang kéo dây an toàn thì hơi khựng lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh rồi nói: “À ờm, anh lái xe đi, tôi chỉ đường.”

Làn gió đêm mùa hè thổi vào trong xe ngược lại thật dễ chịu.

Tống Địch đưa tay ra đón gió, dường như có gió luồn qua kẽ tay.

Cô hỏi: “Anh Phó là người Văn Thành hả?”

“Đúng rồi.” Phó Thuấn nói, lịch sự hỏi lại: “Còn cô?”

“Không phải. Nhà chú tôi ở đây.” Tống Địch thu tay về, đáp: “Tôi lớn lên cùng chú tôi.”

“Ừm.” Phó Thuấn luôn luôn không nhạy cảm với những điều này, chỉ hỏi: “Vậy cô đang ở nhà chú hả?”

Tống Địch chỉ vào căn hộ sắp đến trước mặt: “Chỗ này sao? Không phải, ở đây làm gì có tiền mua được nhà, thuê thôi. Chỉ là gần cửa hàng hoa một chút.”

Phó Thuấn không có khái niệm về những thứ này, chỉ nói: “Khá gần đó.”

“Đúng vậy.”

Có vẻ như cuộc trò chuyện không có cách nào có thể tiếp tục, may mà cũng sắp đến nơi.

Phó Thuấn vẫn tiếp tục kiên trì, lái xe đi vào tiểu khu dừng lại ở chỗ để xe bên ngoài.

Phó Thuấn lấy ra túi bạch đàn giúp cô hỏi: “Có cần tôi giúp cô mang lên không?”

Trong tiềm thức của anh, tùy tiện vào nhà phụ nữ dường như không thích hợp lắm.

Đúng làTống Địch cũng liên tục khoát tay, cố gắng cầm đồ đạc lên nói: “Không, không cần, đến đây được rồi, cảm ơn anh Phó.”

Đúng là con thỏ nhỏ, Phó Thuấn nghĩ.

Anh nói: “Vậy tôi đi đây, tạm biệt.”

Sau khi anh đóng cốp xe chuẩn bị vào trong thì lại nghe thỏ nhỏ nói: “Vậy thì… nếu không, hôm khác tôi mời anh uống cafe. Anh đã giúp tôi mấy lần rồi, thật sự khiến tôi áy náy. Anh Phó, đươc không?”

Phó Thuấn ngẩng đầu, tay gõ gõ ở trên mui xe dường như suy nghĩ một chút mới nói: “Được thôi.”

Thực ra việc này rất hiếm thấy vì Phó Thuấn từ trước đến này chưa từng uống cafe với người con gái trẻ tuổi nào.

Nhưng anh theo bản năng mà không bài xích.

Hơn nữa cực kì kỳ lạ là Phó Thuấn còn lập tức để tâm đến chuyện này.

Anh vẫn luôn nhớ rõ việc uống cafe này nhưng Tống Địch có thể đã quên.

Suốt mấy ngày qua Tống Địch không liên lạc gì với anh cả.

Trong chỗ để danh thiếp trên bàn vẫn có danh thiếp của Tống Địch, Phó Thuấn nhìn có số điện thoại của cô. Anh rút danh thiếp ra, miết ở trong tay rồi nhìn chằm chằm tên của cô.

Nhưng vì sao anh phải chủ động liên lạc? Không phải cô nói muốn mời anh uống cafe sao?

Anh mặt không chút biểu cảm mà nhét tấm danh thiếp vào trong hộp danh thiếp tinh xảo rồi đóng nó lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính kiên cường chính trực FA điển hình…