Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chủ Ngày Nào Nàng Cũng Đi Theo Địch

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »


Điều này khiến Chúc Thải Y rất bất ngờ. Tiểu sư muội chán ghét nàng như thế, đáng lẽ đến cả phòng nàng cũng không muốn bước vào, sao lại thi thoảng tới dọn dẹp. Thậm chí còn nhắc đến nàng bằng giọng điệu hoài niệm, khiến nàng cảm thấy hơi mơ hồ.

"Sư tỷ ngươi? Ta có nghe người ta nói qua, nghe đâu nàng tàn gϊếŧ đồng môn, lừa thầy hại tổ, cuối cùng bị phế tu vi, trục xuất khỏi sư môn. Là kẻ phản bội của Khuyết Dương tông, đến cả tên nàng cũng không được nhắc đến trong tông môn." Nói đến những lời bình của hậu thế về mình, Chúc Thải Y có chút đắng trên đầu lưỡi.

Ánh mắt Vân Bích Nguyệt ảm đạm, nhớ đến lúc trước đọc tiểu thuyết thấy đoạn sư tỷ bị trục xuất khỏi tông môn, lòng hận muốn làm thịt tác giả. Lúc này nghe được bàn luận của người khác về sư tỷ, lại càng đau lòng thay nàng.

Trong truyện tác giả không miêu tả nhiều về sư tỷ, nhưng mỗi lần đều khiến người khắc cốt ghi tâm. Kiếm tiên tuyệt bích của Khuyết Dương tông, kỳ tài có một không hai giới tu tiên, một người một thân thanh sam, một kiếm đạp tới trăng.

Trên núi Kỳ Hoa quyết đấu với đỉnh cao kiếm tiên Bắc Lăng, tại lãnh Việt Thành giải cứu bé gái đang thập tử nhất sinh khỏi vòng vây ngổn ngang ma tu, trên Ngọc Đài thân ảnh cô tịch kiên định khi bị người chất vấn......

Sư tỷ tốt như vậy, dịu dàng thiện lương như vậy, con người đầy sức sống ấy đáng lẽ nên nhận được sự yêu quý của đồng môn, muôn đời ngưỡng mộ kính trọng. Thế mà vì gặp gỡ nữ chính, ở dưới ngòi bút tác giả sa thành công cụ cho người, phải yêu một người vĩnh viễn không bao giờ thuộc về mình, bị lừa dối bị hãm hại, bị các đồng môn tu tiên vung bút đưa lời cáo trạng. Đến cả khi chết rồi cũng vì kịch bản mà hóa thành quỷ, trở thành nhân vật phản diện.

Người tốt thì rơi vào kết cục vậy. Mấy người giả dối như nguyên nữ chính và Trang Vô Tướng lại có thể sống đến phóng khoáng phè phỡn. Thói đời sao thật bất công!

Vân Bích Nguyệt cơ hồ không chút che giấu sự bi thương căm phẫn: "Đó đều do người xấu vu khống hãm hại, sư tỷ không phải người như vậy."

"Thế nàng là người như thế nào?" Chúc Thải Y cố giả vờ ung dung hỏi. Thái độ của tiểu sư muội đối với nàng đã khác một trời một vực. Nàng muốn rất biết suy nghĩ thật lòng lúc này của đối phương, nhưng lại không thể tỏ ra quá để tâm, bèn cúi đầu vừa giặt chiếc khăn đã dùng vừa đợi đáp án của Vân Bích Nguyệt.

Ánh mắt Vân Bích Nguyệt nhìn về phương xa như chìm vào hồi ức, nàng không có ký ức của nữ chính, không được tận mắt nhìn thấy diện mạo của sư tỷ. Nàng chỉ nhớ lại tiểu thuyết, miêu tả hình tượng sư tỷ trong lòng.

Trước khi xuyên qua, bạn thân từng hỏi sao nàng lại có cảm giác thiệt tình với một nhân vật trong truyện như thế. Lúc ấy nàng không biết trả lời ra sao.

Đến lúc nàng thực sự bước vào thế giới này rồi, thấy người trong truyện chân thực ngay trước mắt, nàng mới hiểu ra.

Giả dối và chân thật trước giờ chưa từng có ranh giới ngô khoai. Có một người nàng chưa từng gặp, nhưng có thể tận mắt chứng kiến qua ngôn từ, tham dự hết thảy những gì về nàng, hỉ nộ ai lạc của nàng níu kéo ngươi. Như vậy nàng đối với ngươi mà nói đã là một người chân thật, ngươi coi nàng như một người bạn tốt, cùng nhau trải qua vô số ngày tháng buồn tẻ.

Vân Bích Nguyệt không hề tiếc rẻ câu từ ca ngợi cho người bạn tốt này, trong mắt tràn ngập yêu quý: "--- Sư tỷ ta nha, là kỳ tài trăm năm hiếm gặp, có một không hai giới tu tiên. Năm đó chỉ cần nhắc đến kiếm tiên tuyệt bích của Khuyết Dương tông, người tu tiên khắp thiên hạ nào ai không biết không hay? Một người tỏa sáng muôn phương như vậy, những người chưa gặp có thể sẽ cho rằng nàng cao không thể với. Nhưng chỉ cần ở cạnh nàng, ngươi sẽ biết được nàng chưa từng coi bản thân ở vị trí cao xa tít tắp, cũng không xem thường kẻ yếu, không hãi kẻ mạnh, cảm thông yếu đuối. Nàng là người đơn thuần tươi đẹp nhất thế giới này......"

Nói đến đây, tiếng ho khan bất ngờ truyền tới bên tai, Vân Bích Nguyệt chăm chú nhìn sang bên cạnh. Chúc Thải Y đang tựa hồ ho không thành hơi, khuôn mặt tái nhợt nghẹn đến đỏ bừng.

Vân Bích Nguyệt vội vàng xoa nhẹ sau lưng giúp nàng xuôi xuôi: "Làm sao thế? Đừng bảo là cảm mạo rồi đi?"

"Không......" Chúc Thải Y xua tay lia lịa, nàng chỉ bị chấn động bởi mấy lời tâng bốc ba hoa chích chòe của Vân Bích Nguyệt thôi. Nàng vốn tưởng một tên Quỷ Tứ đã đủ a dua nịnh bợ, nào nghĩ đến tiểu sư muội miệng còn nói hơn.

Chúc Thải Y xuôi ho: "Trên đời này có người tốt vậy sao? Ngươi khẳng định người ngươi nói là sư tỷ ngươi, không phải thần tiên?"

Vân Bích Nguyệt: "Sư tỷ ta chính là thần tiên!"
« Chương TrướcChương Tiếp »