Chương 8

Không thể nói giống nhau như đúc, ít nhất có thể nói không hề liên quan.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao trong nguyên tác trải qua thời gian lâu như vậy mới được người nhà tìm về, nếu như là dựa theo tiêu chuẩn giống nhau như đúc này, ngược lại cũng rất có logic.

Chuyên thật như đùa, minh tinh Thời Chi trong vòng vài phút ngắn ngủi liền biến thành con gái thất lạc của đại gia giàu nhất, cũng chính là người thừa kế tài sản kết xù, ở trong mắt nhân viên cảnh sát cũng tràn đầy kịch tính.

Quản gia cảm ơn cảnh sát, hơn nữa còn tặng một lá cờ cảm ơn.

Thời Chi là ngồi xe sang trọng trở về biệt thự, ở thành phố mỗi tấc đất tấc vàng này lại có thể chiếm cứ diện tích lớn như vậy, trong sân có suối phun, xanh hóa vô cùng tốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của người làm vườn.

Đó là mùi tiền.

“Đây là nhà của tiểu thư, mấy năm nay tiểu thư chịu khổ rồi.”

Thời Chi, "Hoàn hảo hoàn hảo.”

Quản gia, "Tiểu thư muốn gì cứ dặn dò.”

Thời Chi suy nghĩ một chút thử thăm dò hỏi, "Có giường lớn ba trăm mét vuông không nhỉ?", cô đối với điều này đã trở thành chấp niệm.

Sắc mặt quản gia không thay đổi, vẫn thể hiện sự cưng chiều.

Thời Chi có chút hưng phấn, "Tôi có rất nhiều tiền phải không?



“Rất nhiều rất nhiều tiền, chủ nhân lưu lại đều là của tiểu thư.”

"Vậy có thể cho tôi thêm mấy tấm thẻ, loại thẻ đen gì đó, tôi muốn đặt ở bên giường. Cảm thụ một chút hương vị của tiền.”

“Có thể, có thể, đại tiểu thư thật sự đã chịu khổ.”

“Thật sảng khoái!”

Đương nhiên vẫn phải kiểm tra ADN, dù sao cũng là quy trình cơ bản, Thời Chi cũng không hoảng hốt, rất nhanh đã có kết quả.

Thủ tục kết thúc, thân phận của cô không có bất cứ vấn đề gì.

Thời Chi vui vẻ trải qua hai ngày nghỉ hưu, tận hưởng cuộc sống tiện nghi xa hoa cực điểm. Đến giữa trưa âm thanh hệ thống mất kết nối bấy lâu vang lên.

[Cô cho là ta đã chết rồi sao?]

Thời Chi mở mắt, có chút tiếc nuối, thở dài, "Lại còn chưa sao?”

Cô bây giờ còn không còn nằm trên giường lớn ba trăm mét vuông, dù sao giường lớn như vậy cũng không hẳn là thuận tiện lắm, trải qua một thời gian ngắn, cô đã nhận ra giường chỉ cần vừa đủ to, mềm mại và sạch sẽ là được.

Thời Chi vẻ mặt mãn nguyện, “Ôm thẻ ngủ rất ngon.”

.................................



Thời Chi trở mình liền tiếp tục ngủ, lờ đi tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống gì chứ, trong lòng Thời Chi hệ thống có cũng như không, đến được đây đều là do cô tự lực cánh sinh.

Nếu Thời Chi có thể ngoan ngoãn nghe lời, căn bản sẽ không đốt cháy giai đoạn trực tiếp kế thừa di sản kếch xù.

Hệ thống đại khái cũng không dự đoán được Thời Chi sẽ hành động như vậy nên mới để lộ ra kịch bản của sảng văn, nó giống như một cái máy ồn ào, không ngừng lặp lại để Thời Chi đi theo nguyên tác kịch bản, hệ thống nhấn mạnh người chưa được rèn giũa qua những trải nghiệm lại đột nhiên sở hữu tài sản lớn thì có thể sẽ dẫn tới sụp đổ tinh thần khi biến cố nào đó xảy ra. Nhưng đối với Thời Chi mà nói lại không hề ảnh hưởng.

Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, sắc mặt hồng nhuận.

Đại khái hệ thống phát hiện Thời Chi dầu muối không ăn, tần suất vận động cũng giảm xuống không ít, bất quá điều này cũng làm cho Thời Chi hơi lưu ý một chút.

Trực giác của cô không đơn giản như vậy, luôn có dự cảm đối phương đang chuẩn bị đại chiêu.

Quả nhiên, khi Thời Chi nhìn thấy một khu vực sản xuất rượu vang nổi tiếng bị ngập, tổn thất rất lớn, mí mắt cô giật giật.

Thời Chi hỏi quản gia đưa đĩa trái cây cho cô, "Nếu nhớ không lầm, tôi có trang trại rượu ở đây?"

Quản gia là người chính trực, đối mặt với di sản kếch xù cũng không có ý định nuốt riêng, sau khi tìm được Thời Chi, anh ta liền kiểm kê sản nghiệp trên danh nghĩa của cô.

Đương nhiên bởi vì sản nghiệp quá nhiều, nhiều ngày, cũng chưa liệt kê hết.

Thời gian ở trang trại rượu cô lại nhớ kỹ, lúc ấy cảm khái nguyên nhân cuộc sống khô khan không thú vị của người có tiền, cô thật đúng là rất thích!