Chương 38: - Thế giới 3 (17): Bất Tử Điện🔥

***

Editor : Mộc Thuần.

Beta: Đèo Đào

***

Bất ngờ không kịp phòng ngừa, tiếng âm thanh bộc phá vang lên kịch liệt.

Trong thoáng chốc không thể đỡ nổi kích nổ vang oanh liệt kia, cho nên trước mắt bất ngờ trở thành một mảnh trống không, ánh hào quang này có thể làm mắt tổn thương kịch liệt, khiến cho người ta không thể không tạm thời nhắm mắt lại.

"Trời ạ ___"

Ánh sáng cực chói duy trì thời gian thật lâu, đã thế còn không phải là ánh sáng chói bình thường, nó là sự qua chạm giữa hai chủng loại lực lượng cường đại với nhau, sau khi liều chết đọ sức liền điên cuồng bùng nổ, cùng đi song song với lực lượng ma tộc hủy diệt, nó còn có một loại lực lượng tuyệt đối áp chế mọi người ___ không thể động đậy.

Huy Cách rõ ràng biết lúc này mình phải làm chút gì đó, dù chỉ hoàn thành mục đích của mình dời trận để có thẻ tránh nhiều thương vong, nhưng hắn ta không có cách nào nhúc nhích.

Tiếng nổ lớn qua đi, giống như chết lặng vô cùng yên tĩnh.

Sau khi trải qua lực lương cường phá lớn như vậy, dường như không ai tin được cái tên ma tộc kia còn có thể còn sống, giống như bị tinh diệu khống chế qua một công kích nhỏ, lực lượng nồng đậm đã được áp sức đến mức nhỏ nhất, đã là cường hãn không thể tưởng tượng được.

Ánh hào quang không ngưng ảm đạm xuống, loại cảm giác đau đớn mãnh liệt này cũng biến mất, nhập vào trong mắt mọi người là một đoàn màu đen dày đậm, thể tích cực kỳ to lớn, nhưng không ngờ lại yên lặng cho dù nó đang quay cuồng sôi trào, không hề có một chút tiếng động nào, an bình giống như vô hại với thế giới này.

"Chết, chết rồi sao?" Hốc mắt Mia mở to như muốn nứt ra, biểu tình của cô ta hỗn loạn vô cùng, sợ hãi cùng với kɧoáı ©ảʍ trả thù khiến cho gương mặt tinh xảo xinh đẹp vặn vẹo đến trạng thái đáng sợ dữ tợn, "Đã chết rồi! Làm sao có thể sống được chứ!"

Nhưng vẫn không ai đáp lại, bởi vì bọn họ phát hiện cơ thể mình vẫn không tài nào nhúc nhích, nhận thức được điều này làm cho vẻ yên tĩnh hiện tại càng trở nên đáng sợ, đoàn khói màu đen kia cũng có vẻ càng thêm biến hóa kỳ lạ, càng thêm nguy hiểm, nhạy cảm sâu sắc này làm cho bọn họ cảm giác được mình tựa như đang rơi xuống vực sâu, cũng sắp rơi vào trong hắc ám vô hạn.

Bọn họ không thể nhúc nhích chính là sợ hãi tử vong lan ra.

Ánh mắt các hội lính đánh thuê không thể khống chế mà tập trung nhìn lại một đoàn màu đen lượn lờ bên trong sương mù, nó vẫn luôn tĩnh lặng, loại tĩnh lặng này kéo mãi đến khi tộc trưởng tộc vong linh kêu lên tiếng kêu chói tai thảm thiết.

Mọi người lúc này mới tựa hồ nhớ tới dị động Đa Lợi phía trước.

Hình thể bộ xương khô màu trắng chính là tộc trưởng tộc vong linh dường như đang bị nhốt lại trong một thời gian quái dị nào đó, lúc này như mành chỉ treo chuông, hắn nắm lấy xương tay vong linh thẩm phán, mãnh lực kéo về phía trước rồi lại đột nhiên im bặt, hắn muốn cắm hai thương cứ như vậy đình lại.

Sau đó xương cánh tay hắn ta không hiểu sao lại bắt đầu vặn vẹo, xương cốt cứng rắn bị bẻ nát bươm, mỗi tấc xương cốt bị vắt đến tận cùng sau đó liền nổ tung, các mảnh nhỏ thật nhỏ càng lúc càng nhiều, giống như dây thép bị đứt gãy, sau khi đến lực độ nhất định liền nổ tan tành ra.

Đa Lợi đau đớn mà tê rống lên quấy nhiễu đến tai người bên cạnh phát đau, Huy Cách nhìn thấy khung xương trắng tộc trưởng tộc vong linh bị tra tấn, bị phá hủy, da đầu hắn ta cơ hồ đang run lên, hắn ta nháy mắt rống to: "Nhanh! Rời khỏi nơi này! Lập tức rời khỏi nơi này!"

Giọng Huy Cách đã khản đặc, nghe cực thất thố, đầu hắn ta như bị một lực lượng vô hình áp chế, lên giọng cảnh cáo như muốn quát một nửa người từ trong sợ hãi tỉnh lại.

Mọi người bị tình huống liên tiếp dọa cho sợ hãi hồ đồ, nghe thấy tiếng rống của Đại Tế Tư, bọn họ đồng loạt hơi lui về phía sau nửa bước.

Huy Cách xoay trượng quang minh trong tay, gia tốc vẽ pháp trận dịch chuyển lại chợt nghe một âm thanh lãnh đạm, biếng nhác chậm rãi hỏi:

"Làm gì vội vã rời đi vậy?"

Giọng nói kia quá hoa lệ trầm thấp, mượt mà êm dịu như nhung, ngữ điệu cũng tao nhã mà trầm tĩnh như vậy, chỉ đơn giản lưu lại một câu như vậy, Huy Cách nghe rõ hắn gằn từng tiếng, tay chân không khống chế được mà lạnh cả người.

Sau đó mọi người trơ mắt nhìn thấy bên trong đoàn hắc ám đen như mực kia, một người chậm rãi đi ra.

Tóc của hắn dời tới mắt cá chân, hai cánh diu ngoan mà thu lại ở sau lưng, nữa cánh đen huyền đặc sệt, hắc ám vô cùng, nữa cánh còn lại ại mang màu trắng thuần túy, thậm chí còn cực kỳ sạch sẽ, ngay cả đôi mắt đỏ ngầu kia cũng biến thành một con màu hồng quỷ mị, con còn lại lộng lẫy màu ánh kim.

Mia khϊếp sơ ngẩng đầu nhìn, cô ta điên mất kêu lên: "Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!"

Mọi người ở nơi này khi vừa nhìn thấy Trường Hi đều có suy nghĩ này.

___ Điều này sao có thể?! Hắn khủng bố đến mức đem tất cả lực lượng cùng va chạm cắn nuốt vào bên trong, tên quái vật này cứ như vậy đem tất cả hai loại lực lượng dung hợp vào trong cơ thể! Điều này sao có thể?

Cái "không có khả năng" giờ phút này đang trần trụi, nhàn nhã đứng trước mặt bọn họ, trên mỗi vân da của hắn đều có thể cả nhận được lực lượng tràn ngập, đường nhân ngư rõ nét kéo dài đến cơ bụng, sau đó ẩn ẩn gợi cảm mà nấp bên trong dây lưng quấn chặt, miệng hắn nở ra nụ cười quỷ dị, chưa nói tới nụ cười này có cái gì đặc biệt, chỉ cần liếc mắt xem qua chỉ chú ý tới hắn phát ra khuôn mặt tinh xảo cùng dáng người mê hoặc muốn chết, kích trí mạng này làm cho người ta nhịn không được mà muốn sa đọa vào.

Hắn chậm rãi từ trong đoàn sương đen từng bước một đi tới, đoàn sương đen sôi nổi, nghịch ngợm theo sát phía sau hắn, Ma tộc trẻ tuổi cười khẽ, mở giọng nói khàn khàn, "Vì sao cứ phải tổn thương đến người ta xem như trân bảo?"

"Ta vốn không có ý định lại tiếp tục tổn thương ai khác."

Không ai dám động, bọn họ rõ ràng đã nhận thức được tên Ma tộc tựa hồ trở nên xa lạ này có lực lượng đáng sợ cỡ nào ___ sức mạnh vương giả cỡ nào đối với hắn căn bản không thể sinh ra một chút tâm tư phản kháng.

Không thể cử động, bao gồm cả Tần Trà.

Cô sợ mình vừa động một chút thôi, là bộ xương già này rớt lộp bộp xuống hết, cảm giác này rất khó chịu, một chút cũng không thú vị.

Ma tộc trẻ tuổi đứng bên cạnh Tần Trà chống tay lên đại thụ, hắn khắc chế, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đầu lâu cô, đôi môi ấm áp chạm đến đỉnh đầu lạnh lẽo mang lại cảm giác rất kí©h thí©ɧ, phảng phất như linh hồn bên trong đều vì thế mà run rẩy, thân mình Tần Trà run run.

Lực độ của hắn vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả thanh âm cũng không tự chủ mà đè thấp, "Giáo mẫu, ngài lại bị thương."

Giọng nói thương tiếc quá mức rõ ràng của vị ma tộc trẻ tuổi này cực kỳ tương phản, khiến cho người khác nhịn không được hoài nghi mình có phải đang bị ảo giác.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, "Xin lỗi, giáo mẫu, đều là lỗi của Trường Hi, ngài có đau không?"

Tần Trà cảm thấy lòng mình mềm nhũn cùng rối tinh rối mù, sau khi hắn trải qua lột xác đau đớn không tưởng tượng được, nhưng hắn chỉ biết hỏi cô có đau hay không.

Có vài người cho dù trải qua đau đớn cực khổ, nhưng tâm hồn vẫn ôn nhu cùng thiện ý như trước kia.

Tình yêu của Trường Hi chính là mang hết tất cả ôn nhu cùng thánh thiện mà hắn có trao chỉ duy nhất một người.

Trường Hi cố chấp hỏi: "Đau không?"

Tần Trà ong ong nói, "Không đau."

Trường Hi nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, lòng bàn tay vuốt ve xương trán Tần Trà, mắt của hắn ôn nhu lại kỳ diệu, ca ngợi người mình yêu: "Đầu khớp xương của giáo mẫu thật đẹp mắt."

Tần Trà được ca ngợi:... Cút, ta không muốn nói chuyện với ngươi.

Hắn nghiêm túc quét qua xương trán của cô rồi đến sống mũi, xương cằm, thậm chí ngay cả xương quai xanh cùng xương sườn nơi buồng tim hắn cũng không buông tha.

Lúc chưa ở chung với nhau, Tần Trà vẫn rất ngượng ngùng, nhưng khi đã ở cùng nhau....

Trong đầu càng ngượng ngùng không thôi.

Ngón tay Trường Hi đột nhiên dừng trên một cái xương sườn Tần Trà, hắn cọ cọ một hồi, nói, "Giáo mẫu, ta và ngài chưa có tín vật định tình nhỉ."

Tần Trà:... Cho nên? Cô có một loại dự cảm cực kỳ bất ổn nói cho cô biết Trường Hi sẽ đột phá giới hạn cuối cùng.

Trường Hi: "Cho nên chúng ta cùng trao đổi xương sườn đi?"

Tần Trà: !!!Are you kidding me!!!

"Ngài chờ một chút..."

Trường Hi nhẹ nhàng lấy một cái xương sườn của cô tháo ra, sau đó Tần Trà mắt điếc tai ngơ nhìn hắn đưa tay đâm thẳng vào lòng ngực mình, một đám máu thịt mơ hồ trong nháy mắt bị khoét ra, thậm chí cô còn có thể thấy trái tim bên trong đang nhảy lên, Trường Hi cứ như vậy từ trong máu thịt đầm đìa móc ra một cái xương sườn màu trắng, rồi lại đem cây xương sườn màu đen của cô gắn vô, cũng đem nó điều chỉnh thành kích cỡ vừa hơn. ( má chỉ biết cừi :)))) )

Trường Hi mỉm cười, đem xương sườn màu trắng rút ra bỏ vào trong ngực Tần Trà.

"Một cái gần trái tim, thật thoải mái, có thể cảm nhận được tiếng tim đập của giáo mẫu."

Tần Trà đã nghe thấy một mảnh trái phải hai bên liên tục hít khí, cô ở một bên còn rất bình tĩnh mà trả lời Trường Hi: "Ta không có tim để đập."

Sau khi bộ xương khô của cô được hắn gắn xương vào, da thịt nhanh chóng sinh ra, chỉ là khi cô nói chuyện, Tần Trà đã khôi phục gương mặt tái nhợt thanh tú đối lập với Trường Hi mà nói thân thể có vẻ rất nhỏ xinh.

Trường Hi kéo lấy cô ôm vào trong lòng mình.

"Thật là vui, thời thời khắc khắc đều có giáo mẫu trong thân thể", Ma tộc trẻ tuổi đem pháp sư tóc bạc ôm trọn vào lòng, cằm hắn để lên tóc của cô, giọng nói rất ôn tồn, "Gϊếŧ xong bọn chúng, giáo mẫu cùng ta có thể làm chuyện đó lần nữa được không?"

Tần Trà còn chưa kịp nói cái gì, Trường Hi đã cong khóe miệng ôn nhu nói, "Lần này, dù chỉ còn bộ xương khô ta cũng không bỏ qua đâu."

"Xào xoạt ___"

Gió to, đất bằng nổi lên, cái khung xương phong hóa của Đa Lợi cứ như vậy bị thổi tan, tất cả giam cầm dường như bị giải trừ đột nhiên, Mia điên cuồng hướng vào sâu trong rừng Mordo mà chạy trốn, đoàn sương đen phía sau Trường Hi hóa thành hình dạng một con ưng trảo, sôi nổi kéo Mia trở về.

Trường Hi ôm lấy Tần Trà căn bản không nhúc nhích, cánh Mia "Xoạt" một tiếng đã bị sương đen tàn nhẫn, vô tình thẳng tay xé rách.

"A! A a a a a --"

Mia bộc phát ra tiếng hét chói tai kinh người, cô ta cơ hồ là bị xé rách cánh, trong nháy mắt huyết lệ chảy ra, cô ta gào thét thảm thiết, đau đớn không gì sánh bằng khiến cho cơ thể cô ta thoáng cái yểu xìu, vô lực quỳ trên mặt đất, đau đớn khiến cô ta sùi ra bọt méo, thần trí không rõ.

Mọi người sợ đến ngừng thở, lý trí nói bọn rằng phải chạy! Phải chạy trốn thật nhanh! Nhưng bọn họ giống như bị đóng đinh, hai cái đùi bị ép tới mức không thể nào nhúc nhích.

Huy Cách suy sụp mà khẩn cầu: "Trường Hi... là lỗi của ta, ngươi thả những người khác ra đi, chân chính đắc tội với ngươi bất quá chỉ có mấy người mà thôi."

Trường Hi khép mở hai cái cánh quỷ dị mà đong đưa, hắn cười như không cười hỏi, "Vì sao ta lại phải buông tha bọn họ?"

"Buông tha bọn họ, để rồi bọn họ tổn thương chúng ta sao?"

Trường Hi ôm sát Tần Trà, cánh tay cường kiện của hắn nắm lấy cái hông của cô, hắn nhìn qua hướng Huy Cách vô cùng vô tâm nói, "Tất nhiên là không."

Ngữ điệu của hắn lười biếng, tóc mai cùng vành tai chạm vào nhau ở bên tai Tần Trà nói thành làn điệu kỳ quái, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo máu lạnh cùng tàn nhẫn, nhưng ngữ điệu cũng phá lệ ôn nhu:

"Trên cây có một thi thể màu đen,

Đôi mắt lòi ra, miệng vặn vẹo mó,

...ngọn lửa đốt cháy phát ra mùi hương ___"

Hắn ôn văn nho nhã nhìn mọi người, "Có phải rất đẹp hay không?"

Trận lốc xoáy màu đen dường như theo lòng bàn chân hắn từng chút từng chút cắn nuốt mặt đất, cuồn cuộn bành trướng tứ phương, hương vị tử vong lạnh lẽo cũng chồng chất lên, các hội lính đánh thuê gần như tuyệt vọng chờ chết.

Đã có một người bị cuốn vào trong lốc xoáy đen, chỉ chốc lát đã bị cắn nuốt, nháy mắt biến thành một bộ xương khô một nửa màu trắng, một nửa thân thể đầm đìa treo vắt vẻo trên cây, kỳ lạ là người đó vẫn còn thanh tỉnh, viền mắt trồi lên, tròng mắt tựa hồ muốn rớt ra ngoài, đau đớn khiến ho người đó đau đớn gào la, giống như một cái ống nước bị ép lại.

Cảnh tượng này khiến người xem xung quanh muốn nôn mửa, sau đó cơn hãi không thể khắc chế được sinh sôi trong lòng, loại cảm giác bị ai đó nắm lấy yết hầu hít thở không thông khiến người ta cảm thấy đầu váng não phình, một nửa trong số bọn họ tự bức chính mình xem kết cục bi thảm của bọn họ.

"Ầm___"

Ngọn lửa xanh đen từ trong cơ thể chui ra ngoài, từng chút từng chút liếʍ sạch một nửa nội tạng, sau đó ký sinh vào trong thể xác trống rỗng, lại vào bên trong thiêu đốt, cảnh tượng này cùng với mùi vị đốt cháy khiến mọi người run rẩy như muốn nhũn ra.

Những cái xác này từ trong biển lửa ráp vào nhau tạo thành sinh mạng mới, bọn họ chưa từng thấy qua trường hợp này nhưng kiểu chết tàn nhẫn như vậy thật sự rất thách thức dây thần kinh, huống chi, người tiếp theo có thể là bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng đồng dạng sợ hãi tuyệt vọng mà nhận thức được, tên ma tộc này còn có một năng lực đáng sợ là ngôn linh.

Năng lực ngôn linh cực kỳ khan hiếm, nó vốn cũng có chút ăn, bởi vì người co năng lực này trên cơ bản toàn là người câm điếc, những người đó không thể nói chuyện, nhưng khi cần phải cất tiếng, lời nói đó sẽ trở thành sự thật.

Nhưng cả đời người đó chỉ có thể nói được một hai lần như vậy, hơn nữa hiệu quả còn bị hạn chế tùy thuộc vào năng lực bản thân, các kiểu như "khiến cho toàn bộ thế giới đi tìm chết" hay "làm cho ai đó sống lại", vốn không có khả năng thực hiện được, bởi vậy năng lực ngôn linh cũng không có khả năng thành thần.

Một lời định ra sinh tử, vốn là năng lực khiến người khác tuyệt vọng, nhưng đáng sợ chính là ma tộc trước mắt này, hắn thực sự có thể làm được.

Trường Hi giơ một tay cản lại tầm mắt Tần Trà, Tần Trà không cần nhìn cũng biết người kia bị chơi đùa có bao nhiêu thảm, cánh môi cô giần giật, sau đó giơ tay lên rút trường kiếm bên hông Trường Hi ra, cũng không có ý định dời đi cánh tay đang che lấy mắt mình, mãi đến khi nghe thấy âm thanh lửa đốt, ném thanh trường kiếm ra ngoài.

Mũi kiếm xẹt qua bên ngực phải, trận pháp đen tuyền to bằng lòng bàn tay trong chớp mắt xoay quanh bên người, kiếm xuyên qua làn khói, nghiền nát trận mâm màu đen, tiếng gào thét cũng đồng thời dừng lại.

Vòng xoáy màu đen tràn ra, tựa như có cái gì đó kiêng kỵ mà tạm thời ngừng lại.

"Giáo mẫu lại mềm lòng rồi", Trường Hi cọ lên gò má cô, giọng nói khàn khàn ở trong tay Tần Trà lại ma mị tình cảm như vậy, "Ngài bị bọn họ làm cho đau đớn, bọn họ vốn phải trả lại gấp trăm ngàn lần."

Tần Trà nâng đầu ngón tay lạnh lẽo lên, ôn nhu mà bao trùm lên ngón tay đang che lấy mắt cô, cô rất nghiêm túc nói, "Xương sườn nói, nó đau lòng cho ngươi."

Cô kéo tay hắn xuống, đặt lên ngực của mình, trầm giọng nói, "Xương sườn của ta không nói cho ngươi biết sao?"

Trường Hi ngây ngẩn cả người.

Trước khi được đưa đến Bất Tử Điện, Trường Hi ngươi từng bị người khác phản bội phải không?" Giọng nói Tần Trà vừa nhẹ vừa ôn hòa, "Vô số lần bị phản bội, cho nên, ngươi nghĩ ta bị tộc nhân của ta phản bội nên ngươi rất phẫn nộ, muốn thay ta lấy lại công đạo, ngươi không hy vọng ta chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."