Chương 43: - Thế giới 4 (4): 7 giờ 12 phút.✨

Edit + Beta: Đèo

Trường Hi dùng một tư thế ôm Tần Trà ngồi cả buổi chiều, mắt thấy sắc trời sắp tối, người của đội thu thập mang theo một thân máu bẩn cùng mệt mỏi rút khỏi khu công nghiệp.

"Mẹ kiếp, bên trong sắp thành cái tổ tang thi rồi, chúng ta cần quay về gấp." Đội trưởng kéo súng, ngữ điệu có chút bi thương, bất quá rất nhanh gã liền lấy lại tinh thần hạ lệnh, "Thu đội, trở về thành. "

Bảy giờ tối Quan Thành sẽ đóng cửa, hiện tại thời gian trở về đang rất khẩn trương, qua tám giờ bọn họ phải ở bên ngoài qua đêm, ở trong đám tang thi hoang vắng qua đêm cũng không phải chuyện tốt gì.

Gạo háo hức nhìn Trường Hi, đặc biệt áy náy nói: "Boss ơi, chúng ta trở về rồi. "

Trường Hi khẽ mở mắt, lông mi dài và dày che đi tất cả cảm xúc trong mắt hắn, cằm hắn chống lên tóc Tần Trà, đó là một tư thế ôm vô cùng thân mật.

Nam nhân nghe thấy tiếng Gạo gọi cũng không chút phản ứng, khuôn mặt thiếu huyết sắc, môi cũng nhạt nhẽo, cả người ngồi tựa lên ghế hệt như bức tượng được đúc từ thạch cao cao cấp.

Sự im lặng như vậy quá đáng sợ, Gạo chọc vào lưng Dương Trần, vỡ vụn bảo: "Ngươi nói một câu gì đi chứ! "

Dương Trần giật giật khóe miệng: "Tôi có thể nói gì?" "

Ngược lại, đội trưởng đang nhìn bọn họ không nhúc nhích, vô cùng khó hiểu hỏi: "Thu dọn đồ đạc về thành, Gạo ngươi còn ngây ngốc đứng làm gì? Mau nâng Việt tiên sinh lên. "

- Chị dâu... chưa có tỉnh, huhuhu sợ !

Thuyền trưởng ngây thơ hỏi lại: "Cái gì?" "

"Huhu số 7*... Còn chưa tỉnh..." Gạo liếc trộm lão đại nhà mình, run rẩy nói, "Đã hôn mê 5 - 6 tiếng rồi. "

* Ý nói Tân Trà á.

Đội trưởng càng mơ hồ, "Tang thi vừa cướp số 7 của cậu, á hả? Cậu nghĩ số 7 của cậu không có chỗ, à? Đưa nó cho tôi! Chỉ là một con búp bê thôi mà cũng lằng nhằng qua lại. "

Nói đến đây Gạo bi thương vô cùng, gã uất ức bảo "Là chị dâu tự mình cướp... Mẹ kiếp, thật sự là chị ấy tự mình cướp mà, lão đại đã nói không cần, ta làm sao dám tùy tiện cho chị ấy! "

Đội trưởng sau khi nghe xong liền thể hiện vẻ mặt "Ai biểu ngươi trêu vào chi rồi than khổ" nhìn Gạo, nhưng trong miệng hắn rất săn sóc tỏ vẻ hiểu biết, "Tội cậu quá, nếu tang thi này mà chết thì còn ở đây làm gì, đi thôi. "

Huhu, muốn tìm một bé búp bê để chơi trò yêu đương quá đi - Gạo said.

Tốc độ sửa sang lại thiết bị của đại gia hỏa cực nhanh, lần này bọn họ chỉ mang ra mấy chiếc nhỏ theo, chủ yếu là đi dò xét, mấy ngày nữa phải dẫn xe tới đây lần nữa.

Đã đến lúc rời đi, Dương Trần kiếm nén áp lực, mở miệng: "Định Lăng, đi thôi. "

Không có phản ứng.

Dương Trần tiếp tục nói, "Lần sau tìm thêm một cái khác? Ban đêm ngoài này vô cùng nguy hiểm. "

Cuối cùng Trường Hi cũng hơi ngước mắt lên, thần sắc lạnh lùng âm trầm đến đáng sợ, nhưng bởi vì khóe mắt hơi cong lên tạo nên một nét đẹp vừa quái đản vừa văn nhã.

"Tôi sẽ ở lại đây, " Giọng nói của hắn khàn đi đôi chút, "Tôi có mang theo chất lỏng cách ly, chừng nào em ấy tỉnh tôi mới đi." "

Dương Trần cảm giác Định Lăng quả thực là đang đùa giỡn, người ấm áp như anh khó có thể tức giận chỉ trích đối phương, "Hiệu quả của chất lỏng cách ly đối với người sống chỉ có mấy tiếng đồng hồ? Điều gì sẽ xảy ra nếu không thức dậy trong vài giờ nữa? Anh muốn chết sao? "

Gạo mang đao đứng một bên đặc biệt chân thành gật đầu điên cuồng, sau đó liền nghe thấy lão đại nhà mình nói --

"Cô ấy không tỉnh lại, tôi sống để làm gì?"

Cái loại giọng điệu này sao có thể tuỳ ý như vậy? Không trịnh trọng, không mang theo chút rợn sóng, dường như đây là một câu nói bình thương. Nhưng chính những điều ấy lại khiến người khác chẳng dám lên tiếng.

Người đàn ông này thực sự cảm thấy: À, nếu cô ấy không thức dậy, thì tôi tiếp tục ở đây bồi cô ấy.

Đối với cách làm "tử vì đạo" này của hắn, thái độ cũng không khác gì bạn gái nằm trên giường, cho nên cùng cô nằm trên giường.

Dương Trần im lặng một lúc hỏi Gạo: "Đây là cách mà boss nhà ngươi cua gái à? "

Gạo rất bối rối: "Ý ngươi nói là boss nhà ta rất cao tay hả?" "

Dương Trần nhìn người đàn ông lại cúi đầu rất bất đắc dĩ, cuối cùng anh đành thỏa hiệp: "Tôi giúp cậu mang nó lên, cùng nhau đi, như vậy cũng được chứ? "

Trường Hi: "Không. "

Dương Trần: "... Tại sao? "

"Tôi muốn chiếm hữu cô ấy. "

Nam nhân mặt mày tinh xảo trong ánh đèn dần dần đỏ bừng phá chút ôn nhu khó thấy, loại ảo giác này giống như trong nháy mắt liền biến mất, Dương Trần bỗng thấy khóe miệng đối phương nhếch lên, để lộ sát ý muốn gϊếŧ người, quỷ mị xen lẫn ánh sáng cùng nụ cười tối tăm, lạnh như băng mà thâm tình, ôn nhu lại tùy ý -- làm cho lòng người ta run rẩy không ngừng.

"Tất cả mọi thứ, bên trong lẫn bên ngoài, đều là của một mình tôi."

Wow! Phương thức nuôi búp bê đúng cách là đây √.

Gạo sùng bái nhìn ông chủ nhà mình, liều mạng dũng cảm hỏi một câu: "Lỡ sờ tay rồi có sao không ạ?" "

"Gϊếŧ"

Gạo bị tam quan cường đại của boss nhà mình làm rung động.

Sau đó đại đao của gã ném xuống, rất dứt khoát vẫy tay với Dương Trần cùng đội trưởng bọn họ, đặc biệt vui vẻ nói, "Các ngươi đi trước đi, ta muốn ở đây cùng lão đại! "

Dương Trần quả thực không có biện pháp với hai người này: "Gạo, ai chả tiền cát xê cho ngươi ham hố chui vào vậy? "

- Lão đại tui chi á! Sao sao ghen ăn tức ở hả! Gạo rất nghiêm túc nói, "Còn có chị dâu, hay chú cũng qua đây góp zui." "

Dương Trần: ... Một nhóm người khuyết tật tâm thần.

Nói là nói vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn phải ở lại "chăm nom" mấy đứa khuyết tật này.

Ba người cuối cùng đã sống sót vào thành phố.

Không đúng... Đó là 4 người.

Dương Trần đối với tang thi cấp một có thể tỉnh lại kia, quả thực không thể tin được.

Gạo hét lớn lên: "Wow wow wow wow chị dâu sô bíu tỳ phun luôn! "

Gạo: "Thực sự nhìn tốt quá đi! "

Dương Trần nhịn không được nói: "Gạo ngươi không thể bé cái mồm được à? "

Sự chú ý của Gạo đều nằm ở trên người Tần Trà mơ hồ, anh thật nghiêm túc nói, "Chị dâu thật sự rất xinh đẹp, làn da mềm mại, bộ dạng xinh đẹp như thế, nhìn thật tốt ghê. "

Dương Trần: ... Làn da màu xám xanh làm sao có thể mềm mại hay không mềm mại!

Trường Hi nắm tay Tần Trà, lạnh lùng nói một câu: "Câm miệng. "

Gạo không nói gì, ánh mắt nhìn trộm chị dâu phiên bản new.

Tần Trà cũng không thành công trở thành người cải tạo, tình trạng thân thể của cô đang ở trạng thái tang thi cấp ba -- chỉ có thể không đến mức rớt ruột, thân thể tương đối hoàn chỉnh, nội tạng đều được bày trí, diện mạo tương đối bình thường.

Nhưng mà vẫn đói đến phát điên, hơn nữa còn giữ lại tốc độ di chuyển của tang thi cấp một.

Cô cứ đi mãi, vừa đi vừa đẩy xe lăn của Trường Hi, lúc này cô còn đang hỗn loạn vô cùng, đầu óc không rõ ràng, thẳng đến khi vào thành cô vẫn còn ở trong trạng thái mất trí nhớ.

Dương Trần thật sự không yên tâm bên cạnh hai mắt sáng lên, vẻ mặt viết định lăng muốn ăn tang thi, cho nên cố ý đưa bọn họ lên lầu.

"Gạo không đáng tin cậy, tôi đưa anh lên," Dương Trần mệt mỏi vỗ vỗ bụi trên áo khoác, thang máy lên đến một nửa, Dương Trần đột nhiên nhớ tới cái gì đó nói, "Âm thanh ở đây? Phải không? "

Gạo trả lời: "Yub, đúng rồi" "

Sau đó Dương Trần nhanh chóng nhấn lầu 9, bảo Gạo canh thang máy chờ anh, sau đó liền từ tầng 9 thang máy vọt ra ngoài.

Gạo "a" một tiếng, hỏi lão đại nhà mình, "Dương đại ca làm gì? "

Trường Hi bất cẩn nói: "Con công đực luôn thích khoe lông vũ. "

Gạo có chút không hiểu, liền thấy bước chân Dương Trần trầm ổn đi vào thang máy lần nữa.

Gạo nhìn chằm chằm trong một thời gian dài, "Áo khoác của anh đâu? "

Dương Trần một thân áo thun màu đen bên người phác họa ra đường nét cơ bụng tràn ngập sức mạnh, thu vào trong quần đen thắt chặt thắt lưng, một đôi chân khỏe mạnh lại bộ dạng nghịch thiên, mặt hắn không đổi sắc trả lời, "Tôi đâu có mặc áo khoác tới đây? "

"..." Gạo lại nói, "Còn mới rửa mặt, một chút phong trần cũng không có. "

Dương Trần ôn hòa nhìn gã: "Ai như ngươi thích nịnh nọt một thứ xám xịt?" "

Trường Hi ở phía sau lạnh lùng nói, "Tán gẫu xong chưa?"

Cửa tháng máy mở ra, Dương Trần đứng trước chắn lại tầm nhìn hắn.

Trường Hi: "Nhường đường. "

Dương Trần cường tráng trấn định nhường chỗ, sau đó đi theo Trường Hi vào phòng.

Tối hôm qua, Đường An phát hiện lão đại cùng Gạo vẫn chưa trở về, cậu ta và Đông Dư gấp đến chết, miệng cứ lẩm bẩm liên tục, "Vũ lực của Gạo bằng ba đứa tụi mình gộp lại, lão đại chắc sẽ không sao đâu, không không ổn chút nào, chúng ta có nên đi tìm họ? Như vậy cũng không được. "

Đường An cùng Đông Dư gãi tim gãi phổi nguyên một ngày, giờ phút này nhìn thấy bọn họ trở về, Đông Dư thiếu chút nữa cảm động muốn đi thắp hương ông bà phù hộ.

"Sếp tôi ôi! Các ngươi chạy đi đâu vậy..." Đường An Dừng một chút, "... Em gái tôi đằng sau là ai? "

Gạo lanh chanh hào hứng hét lên: "Chị dâu đó! Hehe, chị dâu! Chị dâu chúng ta! Rất đẹp đúng không! "

Đường An: ... Chị dâu là cái quái gì vậy!!!

Gạo: "Tôi sử dụng con búp bê bơm hơi của tôi để đánh đổi đấy! "

Đường An: ... Mặc dù không biết tình hình ra sao, nhưng theo lời Gạo thì đây là "chiến lợi phẩm" do lão đại nhặt về.

Giọng nói Trường Hi mang theo ý cười đặc biệt tàn nhẫn: "Đi xuống thành chạy mười vòng, chạy tỉnh táo rồi trở về. "

"Chân sẽ bị gãy mấttttt!"

Đường An ở một bên nói, "Gãy càng tốt chứ sao, tốt hơn là gãy luôn cái não của anh đi? "

Dù sao cậu ta đã thấy lão đại muốn động đao, nhưng cũng nhờ vị tỷ tỷ phía sau vỗ vài người, nên lão đại mới không động thủ.

Cho nên... Em gái này là ai?

Tần Trà hỗn loạn gần một ngày, đầu óc khi trở về chỗ ở trường Hi rốt cục cũng rõ ràng hơn, Tần Trà nhờ có dược hiệu của thuốc mà nhận ra rằng --

Đồng nghiệp A - Gạo, đồng nghiệp B - Đường An, đồng nghiệp C - Đông Dưa, còn có chị Âm Âm.

Cô có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu rõ những tên này như thế nào lại xuất hiện ở đây, sau đó liền phát hiện tâm tình Trường Hi không đúng lắm, cô vỗ vỗ bả vai hắn, ngay sau đó, Tần Trà bị mùi hương của con người kí©h thí©ɧ.

Mẹ nó, sao cô vẫn muốn ăn thịt người vậy nè!

Và móng tay vẫn còn dài! Sắc nhọn! Vẫn còn răng nanh ngắn trong miệng! Cái gì mà số 7 cao cấp chứ! Lừa người à!

Dương Trần vừa vào cửa liền sắc mặt ôn hòa, nhưng nội tâm khẩn trương liếc trộm ai kia, phát hiện đối phương không nhìn mình, anh có chút thất vọng, vì thế nói với bạn tốt một tiếng: "Tôi đi trước. "

Tần Trà nghe thấy thanh âm của Dương Trần sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông ở cửa.

Trong nháy mắt nhận ra Dương Trần, ký ức của Dương Trần đột nhiên cứng ngắc, ngẩn người nhìn đối phương, thời gian lan tràn qua tất cả những năm tháng cô độc mà trầm mặc, cô đối diện với gương mặt kia, ký ức cuối cùng dừng lại trên bức ảnh đen trắng ấm áp trên linh đường.

Tần Trà mở miệng, "rêи ɾỉ" toát ra mấy âm tiết mơ hồ.

Những gì cô ấy nói là, "Anh hai." "

Trường Hi nắm chặt tay Tần Trà, sau đó đặt ở bên miệng hôn môi, giọng nói lạnh lẽo mà nhẹ nhàng, an ủi nói một câu, "Ngoan. "

Âm thanh ngược lại trấn định hỏi: "Tang thi? Sếp, anh có thích nó không? "

Dương Trần bị bỏ qua, giả vờ ho thấp vài tiếng, anh kiên nhẫn cô độc nhắc nhở nam nhân, "Định Lăng, ngày mai cậu nhớ đem thủ tục bổ sung, dẫn tang thi tiến vào thành sẽ bị điều tra rất nghiêm ngặt, thủ tục bất hợp pháp kết quả rất nghiêm trọng. "

Dương Trần xoay người rời đi, đầu óc Tần Trà loạn thành bột nhão lại bị hai cái "Định Lăng" trong nháy mắt định dạng.

Cô đã có một bộ não trống rỗng trong gần một phút.

Sau đó cô nghe Thấy Trường Hi trả lời chị Âm Âm , "Ta rất yêu em ấy. "

Hắn khẽ ngẩng đầu, hơi nghiêng mặt nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, tuổi thân thể cô thoạt nhìn cũng không lớn, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, hắn nói, "Lại nói tiếp, lần đầu tiên ta gặp em ấy, là khi em ấy mười hai tuổi. "

Tất cả mọi người: ... Ồ, phải không? ...... À... tôi không biết!!! Nghe mơ hồ quá.

Tần Trà đi theo Trường Hi qua ba thế giới, rốt cục ở thời khắc kỳ diệu này cô đã gặp được anh trai, và nhớ tới tên của một người đã từng... quen biết?

Từ ký ức trống rỗng của mình, cô đánh dấu lên những gương mặt trong hồi ức.

Định Lăng, Việt Định Lăng.

Cô đã gặp anh ta trong lễ tang của anh trai.

~ Ngoài lệ ~

Truyện đã edit xong xuôi rồi mà beta không hết, hỡi người e hằng tìm kiếm ơi ԅ(º﹃ºԅ) hãy ứng cho e zuiiii ik chứ vã quá roifiii :((((