Chương 43: Tìm Kiếm

Đầu dây bên kia bỗng lặng thinh. Băng Nghi nói tiếp

“Anh có thể đến bệnh viện C được không? Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh để có thể nhanh chóng tìm được Mộng Dao và một người đồng nghiệp nữa của chúng tôi”

“Được, tôi sẽ đến”

Đông Quân mặt hầm hầm cúp máy. Có thể nhìn thấy sự thất thần của anh nhưng rồi Đông Quân cũng gác lại những cảm xúc kia và tiếp tục gọi về nhà họ Đông

“Alo, thưa Đông thiếu gia, có chuyện gì không ạ?”

“Cậu hãy gọi cho những vệ sĩ và vài đặc vụ chuyên nghiệp của nhà họ Đông đến bệnh viện C ngay lập tức cho tôi!!!”

“Dạ vâng, tôi sẽ làm ngay bây giờ”

Nói rồi anh vội vã dập máy “đùng” một cái rồi lên xe ô tô của mình và lái xe đến bệnh viện C. Anh nhấn ga thật mạnh, lả lướt qua các xe khác trước mắt ở đường cao tốc để đến bệnh viện

Vừa đến nơi khói ga đen mịt toả ra khắp nơi càng làm cho vẻ đáng sợ của anh càng ghê rợn hơn

“Cho tôi biết về tên của đồng nghiệp hai người cần tìm đi”

“Cậu ta tên Hạo Hiên, anh hãy giúp chúng tôi tìm cả hai người đấy nhé”

Bỗng chốc Đông Quân bất động vài giây. Anh ngập ngừng nói

“Có phải…cậu ta là bác sĩ tâm lý đúng không?”

“Đúng rồi, sao anh biết vậy?” - Tử Du thắc mắc

“Hạo Hiên là bạn thân của tôi, cả cậu ấy cũng mất tích sao?”

Băng Nghi và Tử Du đều gật đầu chắc nịch. Gương mặt anh bắt đầu có chút nơm nớp lo sợ, phút chốc anh đã nghĩ đến nhà họ Chu. Đúng rồi, chỉ có đám người đó mới dám làm những chuyện tàn độc nhất để phục vụ cho mục đích riêng của mình

“Có lẽ tôi biết Dao Dao và Hạo Hiên ở đâu rồi, có điều nơi đó rất nguy hiểm nên tốt nhất hai người cứ ở đây chờ đi, khi nào tìm được tôi sẽ báo tin…”

Băng Nghi hùng hổ chen ngang lời Đông Quân

“Nguy hiểm thì đã sao? Tiểu Dao Dao và Hạo Hiên cũng là những “đứa em” và hậu bối của chúng tôi, tôi và Tử Du sẽ không đứng đây chờ đợi tin tức của anh, chúng tôi cũng sẽ đi cùng được chứ?”

“Anh cũng tưởng chúng tôi yếu đuối lắm sao mà không cho đi theo chứ, anh cũng coi thường chúng tôi hơi nhiều đó”

Nhìn vào ánh mắt quyết tâm của Tử Du và Băng Nghi làm cho Đông Quân cũng chẳng nỡ từ chối

“Được rồi, tôi sẽ cho hai người đi cùng nhưng phải nghe theo hướng dẫn của tôi và không được đi lẻ”

Nói rồi anh leo lên xe cùng với Băng Nghi và Tử Du phóng như bay đến nhà họ Chu



Mộng Dao và Hạo Hiên chìm trong không gian yên lặng đến đáng sợ. Mộng Dao không chỉ lo sợ nhà họ Chu sẽ làm gì mình mà cô còn lo lắng cho Đông Quân vì nhỡ anh biết về sự mất tích của cô nên sẽ tìm đến đây và nhà họ Chu sẽ làm hại đến anh

Quá nhiều thứ khiến cô lo lắng không ngơi. Có lẽ Hạo Hiên cũng biết được sự lo lắng không đáy của Mộng Daoq ua gương mặt tái nhợt của cô, thấy vậy anh lên tiếng

“Anh xin lỗi em Mộng Dao”

Câu nói này anh đã lặp lại không biết bao nhiều nhưng bây giờ ngoài câu nói đó ra anh chẳng thể nói thêm gì vì dường như cổ họng cũng đã cứng đơ

“Vậy nói tôi nghe vì sao anh lại làm đến bước đường này? Tôi không muốn nghe một lời xin lỗi nào hết, tôi chỉ cần một lời giải thích”

Hạo Hiên trầm ngâm rồi nói

"Đầu dây bên kia bỗng lặng thinh. Băng Nghi nói tiếp

“Anh có thể đến bệnh viện C được không? Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh để có thể nhanh chóng tìm được Mộng Dao và một người đồng nghiệp nữa của chúng tôi”

“Được, tôi sẽ đến”

Đông Quân mặt hầm hầm cúp máy. Có thể nhìn thấy sự thất thần của anh nhưng rồi Đông Quân cũng gác lại những cảm xúc kia và tiếp tục gọi về nhà họ Đông

“Alo, thưa Đông thiếu gia, có chuyện gì không ạ?”

“Cậu hãy gọi cho những vệ sĩ và vài đặc vụ chuyên nghiệp của nhà họ Đông đến bệnh viện C ngay lập tức cho tôi!!!”

“Dạ vâng, tôi sẽ làm ngay bây giờ”

Nói rồi anh vội vã dập máy “đùng” một cái rồi lên xe ô tô của mình và lái xe đến bệnh viện C. Anh nhấn ga thật mạnh, lả lướt qua các xe khác trước mắt ở đường cao tốc để đến bệnh viện

Vừa đến nơi khói ga đen mịt toả ra khắp nơi càng làm cho vẻ đáng sợ của anh càng ghê rợn hơn

“Cho tôi biết về tên của đồng nghiệp hai người cần tìm đi”

“Cậu ta tên Hạo Hiên, anh hãy giúp chúng tôi tìm cả hai người đấy nhé”

Bỗng chốc Đông Quân bất động vài giây. Anh ngập ngừng nói

“Có phải…cậu ta là bác sĩ tâm lý đúng không?”

“Đúng rồi, sao anh biết vậy?” - Tử Du thắc mắc

“Hạo Hiên là bạn thân của tôi, cả cậu ấy cũng mất tích sao?”

Băng Nghi và Tử Du đều gật đầu chắc nịch. Gương mặt anh bắt đầu có chút nơm nớp lo sợ, phút chốc anh đã nghĩ đến nhà họ Chu. Đúng rồi, chỉ có đám người đó mới dám làm những chuyện tàn độc nhất để phục vụ cho mục đích riêng của mình

“Có lẽ tôi biết Dao Dao và Hạo Hiên ở đâu rồi, có điều nơi đó rất nguy hiểm nên tốt nhất hai người cứ ở đây chờ đi, khi nào tìm được tôi sẽ báo tin…”

Băng Nghi hùng hổ chen ngang lời Đông Quân

“Nguy hiểm thì đã sao? Tiểu Dao Dao và Hạo Hiên cũng là những “đứa em” và hậu bối của chúng tôi, tôi và Tử Du sẽ không đứng đây chờ đợi tin tức của anh, chúng tôi cũng sẽ đi cùng được chứ?”

“Anh cũng tưởng chúng tôi yếu đuối lắm sao mà không cho đi theo chứ, anh cũng coi thường chúng tôi hơi nhiều đó”

Nhìn vào ánh mắt quyết tâm của Tử Du và Băng Nghi làm cho Đông Quân cũng chẳng nỡ từ chối

“Được rồi, tôi sẽ cho hai người đi cùng nhưng phải nghe theo hướng dẫn của tôi và không được đi lẻ”

Nói rồi anh leo lên xe cùng với Băng Nghi và Tử Du phóng như bay đến nhà họ Chu



Mộng Dao và Hạo Hiên chìm trong không gian yên lặng đến đáng sợ. Mộng Dao không chỉ lo sợ nhà họ Chu sẽ làm gì mình mà cô còn lo lắng cho Đông Quân vì nhỡ anh biết về sự mất tích của cô nên sẽ tìm đến đây và nhà họ Chu sẽ làm hại đến anh

Quá nhiều thứ khiến cô lo lắng không ngơi. Có lẽ Hạo Hiên cũng biết được sự lo lắng không đáy của Mộng Daoq ua gương mặt tái nhợt của cô, thấy vậy anh lên tiếng

“Anh xin lỗi em Mộng Dao”

Câu nói này anh đã lặp lại không biết bao nhiều nhưng bây giờ ngoài câu nói đó ra anh chẳng thể nói thêm gì vì dường như cổ họng cũng đã cứng đơ

“Vậy nói tôi nghe vì sao anh lại làm đến bước đường này? Tôi không muốn nghe một lời xin lỗi nào hết, tôi chỉ cần một lời giải thích”