Quyển 1 - Chương 26

Hạ Đế hạ triều, mấy ngày nay bởi vì chiến sự ở tiền tuyến khiến hắn đã nhiều ngày ngủ lại Ngự thư phòng, Trương Bình rón rén đi qua bưng cho Hạ Đế một chén trà để lên tinh thần.

"Lẽ nào triều đình ta không một người nào có thể đánh bại Khuyển Nhung?"

"Bệ hạ, ngài cũng không cần quá mức lo lắng, Đại Khải ta lớn mạnh, nhân tài đầy rẫy, chỉ là lúc nhất thời không nghĩ tới ứng cử viên phù hợp thôi, huống hồ Đại Khải ta chiến giáp trăm vạn, làm sao bộ tộc nhỏ nhoi có thể chống lại." Trương Bình khuyên lơn.

Lại không nói Hạ Đế bên này lo lắng quân vụ, Hoàng hậu trong cung cũng một mảnh lạnh lùng, bây giờ cuối thu, lá rụng hiu quạnh, toàn bộ trong cung cung nữ vừa bước đi thì phát ra tiếng vang, ngoài ra không còn âm thanh gì khác. Cung điện to lớn tựa như lãnh cung.

"Nương nương, nơi này gió lớn nô tỳ dìu ngài vào trong?" Cẩm Hàn nói. Hoàng hậu ngồi trong viện, nhìn lá rụng khắp sân. "Lá rơi rồi."

"Nương nương, lá có gì đâu mà xem." Cẩm Hàn mang theo vẻ mặt lo lắng, mấy ngày này thân thể Hoàng hậu khó chịu, cả người tiều tụy rất nhiều.

Hoàng hậu lắc đầu, bưng chén trà lên mới phát hiện trà đã nguội lạnh. "Cẩm Hàn, ngươi nói xem ngôi vị Hoàng hậu có gì tốt?"

"Nương nương mẫu nghi thiên hạ, thiên hạ nữ tử ai không lấy ngài làm hương, đều nói Tể tướng là vị trí dưới một người trên vạn người, kỳ thực nương nương mới thật sự là dưới một người trên vạn người, ngoại trừ Hoàng thượng Thái hậu, thiên hạ cũng không còn ai cao quý hơn ngài."

"Cao quý ---" Hoàng hậu đặt chén trà xuống, đứng lên. "Bổn cung mười lăm tuổi gả cho Hoàng thượng, nhưng cùng gả vào Vương Phủ còn có hai vị trắc phi. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, Bổn cung cũng trực tiếp liền tấn vị Hoàng hậu, bây giờ hậu cung hơn hai trăm người, cái khác càng đếm không xuể..."

Hoàng hậu quay đầu lại, nhìn Cẩm Hàn. "Bổn cung nếu là nữ nhân tốn quý nhất thiên hạ, vì sao còn phải cùng những người này tranh đoạt một trượng phu."

"Nương nương --- "

"Bổn cung chỉ có chút cảm xúc, những năm gần đây hậu cung đều là người mới thay người cũ, chỉ thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc --- Bổn cung mấy năm nay, cũng nhưng giày đạp trên băng mỏng, không biết sẽ có ngày nào đó có kết quả như Đức phi hay không, không chỉ bỏ mình, còn liên lụy người nhà."

"Nương nương đừng nói vậy, Đức Phi tâm thuật bất chính mới có kết cục này, nương nương trạch tâm nhân hậu, kiên quyết sẽ không như vậy." Cẩm Hàn vội la lên. "Huống hồ Hoàng thượng đối với nương nương vẫn rất kính trọng, người khác là muốn đối với nương nương bất lợi, cũng phải nhìn đến sắc mặt Hoàng thượng mới được."

Hoàng hậu lắc đầu, "Hi vọng như vậy --- Cẩm Hàn ngươi ở bên cạnh ta cũng có mười năm, chờ ta thỉnh Hoàng thượng ban ân, cho phép ngươi xuất cung tìm một nhà khá giả."

"Nương nương, nô tì --- "

"Khởi bẩm hoàng hậu, Hạ tài nhân bái phỏng!" Một nội thị đi tới ngắt lời Cẩm Hàn.

Hạ Tử Mặc trên mặt còn mang theo bệnh dung, tuy rằng tiều tụy một chút ngược lại cũng có chút yếu đuối mong manh cảm giác, ở tiểu Ngọc nâng đỡ đi vào, chậm rãi bái kiến hoàng hậu."Hoàng hậu nương nương kim an!"

"Đứng lên đi, đều là người trong nhà không cần đa lễ!" Hoàng hậu nói.

"Tử Mặc mấy ngày nay thân thể khó chịu, không thể vấn an nương nương." Hạ Tử Mặc đạo giơ tay "Ra hiệu Tiểu Ngọc lui ra." Cẩm Hàn biết Hạ Tử Mặc có lời muốn nói với Hoàng hậu, liền cũng lùi ở phía xa.

"Nương nương, mấy ngày nay Viên Tinh Dã ở tại Hàm Hương Điện, vài lần thăm dò, cũng không có phát hiện dấu vết nàng ta hạ độc, Tử Mặc cả gan, độc rất khả năng là Đức Phi tự mình gây nên."

Hoàng hậu thở dài, "Coi như là Viên Tinh Dã thì lại làm sao, Đức Phi đã chết."

"Nhưng nếu như có thể tìm ra chứng cứ, chứng minh Viên Tinh Dã gây nên như vậy chúng ta có thể đẩy đổ Viên Tinh Dã, đến lúc đó vị trí Đức phi tuyệt đói không thể vào tay nàng."

Hoàng hậu nhìn Hạ Tử Mặc, sau đó có nhìn về phía cây cối cách đó không xa, "Ý của muội muội là có ý định với vị trí Đức Phi!" Bình tĩnh mà xem xét, Hoàng hậu cũng xác thực cảm thấy Hạ Tử Mặc khá là ứng cử viên phù hợp, tuy rằng vào cung thời gian ngắn, nhưng Hạ Đế cũng sẽ không lưu ý điểm này, thế nhưng một thuộc hạ kiêm đồng bạn khá là có dã tâm, vậy thì không phải là ứng viên tốt.

"Tử Mặc không dám, chỉ là vì cảm thấy không đáng cho Đức Phi tỷ tỷ."

"Nói cái nhìn của người một chút xem..." hoàng hậu nói, Hạ Tử Mặc vui vẻ, tiến lên khẽ nói một phen, Hoàng hậu đầu tiên cau mày, sau đó bình thản trở lại.

Hạ Tử Mặc trở lại Hàm Hương Điện, khí sắc cả người tốt hơn chút, có lẽ do đi cả đoạn đường, nên mệt đến thở gấp, ngồi lên giường rồi mới cảm thấy thoải mái rất nhiều.

"Đem tấm gương đến!" Hạ Tử Mặc dặn dò Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc không rõ, nhưng vẫn là theo lời đem một tấm gương trạm trổ mạ vàng đến, Hạ Tử Mặc cầm lấy, soi gương hồi lâu.

Sáng sớm, là Viên Tinh Dã giúp nàng vẽ trang dung, không thể không thừa nhận tay nghề Viên Tinh Dã rất tốt, tuy còn chưa sánh bằng nữ quan trong cung. Hạ Tử Mặc cẩn thận quan sát mỗi nơi trên mặt mình.

Cửa mở, Viên Tinh Dã đi vào. Phất tay ra hiệu Tiểu Ngọc lui ra. Tiểu Ngọc cúi người lui ra, nàng tuy rằng không thông tuệ, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, có lẽ người khác không biết, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc cũng không phải như nước với lửa. Tuy rằng nàng không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào.

"Không biết đối với tay nghề của tại hạ, Hạ tài nhân có hài lòng không?" Viên Tinh Dã cởϊ áσ khoác xuống, nhận lấy chén trà Hạ Tử Mặc đưa tới, hớp một ngụm.

Lúc Hạ Tử Mặc rót trà đã đặt tấm gương xuống, nghe vậy lại cầm lên. "Bổn cung cảm thấy nét vẽ của ngươi vẫn cần thời gian luyện thêm."

Viên Tinh Dã nghe vậy cười lắc đầu.

Hạ Tử Mặc nhìn người này, rõ ràng là nữ tử, y ngồi ở nơi nào, nhưng khí thế lẫm liệt không giống nữ tử bình thường. Tuy rằng chỉ là một nử tử, nhưng không ai có thể sanh vai đứng cạnh bên.

"Tỷ không cảm thấy lông mày quá nhạt à?" Hạ Tử Mặc nói.

Viên Tinh Dã nghe vậy, đứng lên đến trước bàn trang điểm cầm bút vẽ, đi lại trước mặt Hạ Tử Mặc. "Để ta xem xem!" Hạ Tử Mặc theo lời không nhúc nhích, vẫn ngồi trên giường, Viên Tinh Dã ngồi chếch bên cạnh, nhẹ nhàng cúi người giúp Hạ Tử Mặc kẽ mày.

Lạc Nhạn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không thấy dáng dấp của hai người.

Hôm sau, Viên Tinh Dã xuất cung.

Hôm đó ngày giỗ của Viên Lạc phụ thân nàng, Hạ Đế đặc biệt ân chuẩn nàng xuất cung đi bái tế.

Hạ Đế chính đang phê tấu chương, bởi vì mấy ngày nay quân vụ ở U Châu chiếm đi phần lớn tinh lực của hắn, thêm vào Mục tướng quân lại bẩm tấu nói quân đội Thổ Phồn điều động nhiều lần, một vài chỗ trên tấu chương liền do Tể Tướng thay hắn phê chuẩn.

Trong lúc đang ưu sầu về vấn đề quân đội, Trương Bình vội vã đi vào. "Tham kiến bệ hạ."

"Bình thân, chuyện gì?" Hạ Đế biết Trương Bình sẽ không vô duyên vô cớ quấy rối hắn.

"Bệ hạ, sau khi Viên tài nhân bái tế phụ thân xong hồi cung, ở ngoài Đan Phượng môn bị một nam tử gây thương tích." Theo lý thuyết phi tử bị thương không cần cố ý kinh động hoàng thượng, thế nhưng dù sao Viên Tinh Dã có ý chỉ của Hạ Đế xuất cung, lại bị thương ngoài Đan Phượng môn.

"Biết người nào gây ra không?" Hạ Đế để bút xuống, cau mày hỏi.

"Nam tử hô lớn vì báo thù cho Khổng Hàn Thu, vì Khổng gia giải oan." Trương Bình nói.

"Khổng gia? Đức Phi?" Hạ Đế nhíu chặt mày, "Thái ý xem chưa? Thương thế làm sao?"

"Thái y đã đến, Viên tài nhân cũng không lo ngại."

Lúc Hạ Đế chạy tới Hàm Hương Điện, Viên Tinh Dã đã ngủ, Hạ Tử Mặc đang sai người sắc thuốc. Nhìn thấy Hạ Đế liền chào hỏi một phen rồi mới ngồi xuống.

"Thái y nói thế nào?"

"Thái y nói điều dưỡng mấy ngày là tốt rồi, còn may tỷ tỷ thường ngày luyện võ, bằng không sợ lâu ngày sẽ..." Hạ Tử Mặc trả lời.

Hạ Đế đã hỏi Cấm quân đang làm nhiệm vụ, cấm quân nói lúc đó đoàn xe của Viên Tinh Dã cách Đan Phượng môn không xa thì bị mấy người ngăn cản, trong đó có một nam tử cầm đao tổn thương Viên Tinh Dã, đồng thời hô to vì là Khổng gia giải oan. Chờ đến khi cấm quân đuổi Đan Phượng môn truy nã, đã không thấy bóng dáng của ai cả.

Thái Minh cung ở góc Đông Bắc thành Trường An, bên ngoài Đan Phượng môn là Chu Tước nhai, hai bên là nơi ở của quan lớn quý tộc, cấm quân cũng không tiện lục soát, không thể làm gì khác hơn là tìm vài vòng rồi về.

Hạ Đế đi rồi, lúc này Viên Tinh Dã mới mở mắt ra, muốn ngồi dậy. Vừa nhúc nhích liền động đến vết thương trên người, không khỏi khiến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hạ Tử Mặc nhìn thấy, bận rộn dìu nàng ngồi dậy. Viên Tinh Dã bị thương ở đầu vai, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cũng chảy rất nhiều máu, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Như thế rất tốt, ta bệnh còn chưa khỏi, tỷ lại bị thương!" Hạ Tử Mặc nói.

Viên Tinh Dã lắc đầu "Đây là tiểu thương, không liên quan cũng không có thương tổn được gân cốt."

Lúc này Viên Tinh Dã chỉ mặc buộc ngực, trên vai trái quấn quýt băng vải, tóc dài cũng không buộc lên mà xõa tung ra. Hạ Tử Mặc nhìn mấy lần, liền xoay người không xem nữa.

"Tỷ ngủ một chút đi, ta đi xem thuốc xong chưa!"

Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Hạ Tử Mặc biến mất, bình phục trái tim đang nhảy loạn không ngừng nhìn thấy một màn "mỹ cảnh" kia.

Ngày mai, Hạ Đế hạ chỉ truy nã dư đảng cả nhà KhổngHàn Thu.