Quyển 1 - Chương 28

Hạ Tử Mặc ra Hàm Hương Điện, vẻ mặt vẫn ôn hòa như thường ngày, mang theo nụ cười mỉm trên mặt.

Sức khỏe Hoàng hậu dường như kém rất nhiều, lúc Hạ Tử Mặc đến, nàng dựa vào giường trêu đùa với Đoàn Tử, Cẩm Hàn đứng bên cạnh hầu.

Hạ Tử Mặc cởϊ áσ choàng, nhận chén trà nóng Cẩm Hàn dâng lên, hớp một ngụm, mới nói: "Nương nương, ta thất bại. Không ngờ mạng Viên Tinh Dã lớn như vậy."

Hoàng hậu trầm tư chốc lát, mới bất đắc dĩ lắc đầu, "Bây giờ người nhà họ Khổng sợ tội tự sát, đúng là loại trừ mối họa lớn cho Viên Tinh Dã, chỉ là --- "

Ngày ấy Hạ Tử Mặc từng nói bên tai Hoàng hậu, muốn để lộ ra hành trình của Viên Tinh Dã, hi vọng người nhà họ Khổng có thể chặn gϊếŧ nàng trên đường đi.

"Không ngờ tuy người nhà họ Khổng động thủ thật, nhưng lại lựa chọn một địa điểm không thể động thủ nhất để ra tay." Hoàng hậu nói. Nàng làm sao biết, cái gọi là động thủ người nhà họ Khổng, chỉ là Viên Tinh Dã sắp xếp mà thôi.

"Nương nương, tuyệt đối không thể để Viên Tinh Dã ngồi lên vị trí Đức Phi, bằng không hậu cung này sẽ do một phe Lý quý phi độc chiếm. Bây giờ chúng ta chỉ còn có thể đi nước cờ cuối cùng." Hạ Tử Mặc nói. Hoàng hậu biết Hạ Tử Mặc nói gì, trong lòng thở dài, chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi.

Không nhịn được ho khan vài tiếng, Cẩm Hàn vội tiến lên nhẹ nhàng giúp Hoàng hậu đấm lưng thuận khí. "Nương nương không nên nóng lòng, nhất định sẽ có một sách lược vẹn toàn."

"Nương nương, mai chính là ngày mười lăm, Hoàng thượng sẽ vào cung, đây là thời cơ tốt nhất." Hạ Tử Mặc nói. "Ta chỉ là tiểu nhân, lời nói không trọng lượng, chỉ có ý kiến của nương nương ngài mới có hiệu quả nhất."

"Dù sao thì Viên Tinh Dã là tài nhân, xuất cung lĩnh binh e sợ --- hơn nữa hậu cung không được tham dự triều chính, đối với với chuyện quốc gia đại sự, Bổn cung chưa bao giờ nêu ý kiến với Hoàng thượng, điều này cũng không hợp lý."

"Nương nương, e là ngài không biết, đã có người đề cập đến việc để Viên Tinh Dã lĩnh binh, chỉ là Hoàng thượng ngài còn cân nhắc xem có nên hay không."

"Cái gì?" Hoàng hậu luôn thăm hỏi chuyện triều đình, nhưng nghe đến đó vẫn còn có chút kinh ngạc. "Tại sao có thể có quan chức dâng thư kiến nghị, là ai?"

"Là Mục lão tướng quân." Hạ Tử Mặc nói, "Trước đó vài ngày, chuyện Đức Phi gây huyên náo khắp nơi, đầu tiên là Viên Tinh Dã bị cấm túc, sau đó Đức phi chết, Khổng gia bị cách chức. Người trong thiên hạ đều biết Viên Tinh Dã ở trong cung bị oan ức, Mục lão tướng quân và Viên lão tướng quân khi còn sống vẫn luôn là bạn tri kỉ, bây giờ Viên Tinh Dã chịu nhục, người nhà Khổng gia lại kiện cáo khắp nơi..."

"Vì lẽ đó nên dâng thư kiến nghị ---" Hoàng hậu cười khổ.

"Ngài cũng từng nghe đến tính khí của Mục lão tướng quân rồi, người nóng tính nhất trong triều đình chính là ông ta, nếu do người khác đề nghị, Hoàng thượng đã sớm Long nhan nổi giận. Thế nhưng ta nghe nói trong quân có rất nhiều tướng lĩnh có tiếng đều gấp rút dâng lên tấu chương, hy vọng Viên Tinh Dã lĩnh binh trở lại. Còn có nhiều binh sĩ bất bình vì chuyện nàng ta ở hậu cung chịu nhục, trong đó quân Tây Bắc là nhiều nhất."

"Những người này nói đến chuyện tình nghĩa đồng liêu, còn bất bình giùm Viên Tinh Dã, nhưng bọn họ có nghĩ tới mặt mũi Hoàng gia hay không." Hoàng hậu cả giận nói.

"Nương nương bớt giận." Hạ Tử Mặc biết tức giận này là cho mình xem, cuống quít cúi người hành lễ, cúi đầu, nhưng khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như nước, "Tuy rằng hành động của bọn họ rất không biết lễ pháp, thế nhưng dù sao cũng giúp chúng ta một đại ân. Nếu Viên Tinh Dã rời cung, bất luận thế nào đối với chúng ta đều có lợi."

"Huống hồ bây giờ là lúc triều đình ta dùng người, tài dụng binh của Viên Tinh Dã không ai sánh bằng, cũng coi như vì giang sơn xã tắc. Bây giờ đang lúc Hoàng thượng có chút dao động, chỉ là bị vướng bởi lễ pháp, nếu do nương nương nêu ý kiến, thêm việc Viên Tinh Dã tự đề cử mình, tất nhiên có thể thành công."

Hoàng hậu vô ý thức sờ lên vòng ngọc, "Nếu Viên Tinh Dã tự đề cử mình tất nhiên là tốt, nhưng --- "

"Nương nương yên tâm, Tử Mặc có kế sách khiến nàng ta tự tiến cử."

Từ trong cung đi ra, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy gió thu hiu quạnh, đã mang theo một chút giá lạnh của mùa đông. Nàng nắm thật chặt áo choàng trên người.

Bây giờ vạn sự sẵn sàng, nếu như Hạ Đế không gật đầu, như vậy chiêu cuối cùng của Viên Tinh Dã có lẽ là dựa vào Mục lão tướng quân và thuộc cấp trong quân để tạo áp lực với Hoàng đế. Mà bây giờ, Hoàng hậu cũng bắt đầu cảnh giác với nàng.

Đi tới bên bờ hồ, Hạ Tử Mặc ngừng lại.

"Tài nhân, hồi cung thôi, ngài vẫn chưa dùng cơm." Hạ Tử Mặc bệnh vừa khỏi, Tiểu Ngọc có chút lo lắng. Hạ Tử Mặc lắc đầu không nói, thẩn thờ nhìn mặt nước hồ.

Nàng không muốn trở về, nàng sợ sau khi trở về, Viên Tinh Dã đã đi rồi. Nàng hiểu Viên Tinh Dã, người này tuy rằng có thể nói là lòng dạ rộng rãi, nhưng tuyệt đối là một quân tử danh xứng với thực. Muốn nàng dùng kế hại người, đối với nàng mà nói thì đó là chuyện vô cùng khó.

Nàng thậm chí có thể nghĩ đến sau khi hãm hại Đức phi, Viên Tinh Dã đã tự trách bao nhiêu, tuy rằng nàng không biểu hiện ra ngoài.

Trở lại Hàm Hương Điện, phát hiện Lạc Nhạn vẫn còn ở đây, lòng Hạ Tử Mặc vui vẻ, phất tay ra hiệu Tiểu Ngọc không cần đi theo mình, một mình vào phòng. Viên Tinh Dã cũng không hề đi, đang ngồi bên giường đọc sách. Cơm vẫn còn bày trên bàn.

"Tỷ không dùng cơm trưa?" Hạ Tử Mặc nói.

"Ta nghĩ chắc Tử Mặc sẽ không lại cung dùng bữa, nên ta chờ." Viên Tinh Dã để quyển sách xuống. "Nhưng đã hơi nguội, gọi người hâm nóng lại là được rồi."

Hai người tùy ý ăn một chút bánh ngọt, đến khi bữa trưa dọn lên lại, đã quá giờ ăn trưa, Viên Tinh Dã không gọi người hầu hạ mà tự mình múc cơm cho Hạ Tử Mặc.

"Tỷ ---" tuy rằng mừng rỡ với việc Viên Tinh Dã đã không hề rời đi, thế nhưng Hạ Tử Mặc vẫn không yên. Thái độ của Viên Tinh Dã quá bình thường, thế nhưng bình thường như thế này mới khiến nàng lo lắng.

"Sao?" Viên Tinh Dã gắp miếng cá cho Hạ Tử Mặc, hỏi.

"Không có."

Một lúc lâu trầm mặc ---

"Tử Mặc có từng nghĩ bởi vì chuyện của Không gia sẽ khiến ta xa lánh?" Viên Tinh Dã nói. Hạ Tử Mặc không nói.

"Kế hoạch này là ta định, ta có tư cách gì đi xa lánh nàng, hơn nữa --- Tử Mặc nghĩ ta là người phương nào, ta sẽ bởi vì chuyện này mà không để ý đến một người thật lòng quan tâm ta sao?" Viên Tinh Dã bật cười.

"Nhưng mà --- "

"Không có nhưng mà, Tử Mặc. Chuyện này sẽ không trở thành ngăn cách giữa chúng ta, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, ta bỏ qua cho Khổng gia, nguyên nhân bởi vì trước đây khi nàng cầu xin đã vì Đức phi mà rơi lệ. Ta không phải là một danh tướng gì cả, bây giờ ta chỉ là một thành viên ở Thái Minh cung này thôi."

Viên Tinh Dã múc canh cho Hạ Tử Mặc. "Tử Mặc, hi vọng nàng tin ta, dù thế nào đi nữa, đối với ta mà nói, nàng là người quan trọng nhất."

Hạ Tử Mặc hầu như bưng không xong chén canh trong tay, nàng biết lời ấy Viên Tinh Dã nói là thật, người thân của Viên Tinh Dã cũng đã qua đời, hiện tại người thân cận nhất với Viên Tinh Dã, chính là Hạ Tử Mặc nàng.

Hạ Tử Mặc biết, chỉ một câu nói này, đã đủ để nàng làm bất cứ chuyện gì vì Viên Tinh Dã.

Có điều nếu sau này Viên Tinh Dã có con, yêu người khác, vậy người quan trọng nhất có còn là mình hay không?