Quyển 1 - Chương 30

Hôm sau, sau khi hạ triều Hạ Đế đến Hàm Hương Điện, Hạ Tử Mặc đang thay thuốc trên vết thương của Viên Tinh Dã, vải trắng mới quấn được vài vòng. Viên Tinh Dã cười khổ, tối hôm qua miệng Hạ Tử Mặc vừa hạ xuống, rốt cuộc vẫn để lại dấu răng không sâu không cạn, tuy không chảy máu, thế nhưng sáng sớm lúc thức dậy vẫn còn rõ ràng.

Vào lúc này Hạ Tử Mặc quấn từng lớp băng, che lại dấu răng.

Hai người còn chưa rửa mặt, Viên Tinh Dã cười vuốt tóc Hạ Tử Mặc, làm cho nó rối lên. "Có đỡ hơn không?" Giọng điệu vẫn hờ hững như thường ngày, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn nghe ra một chút cưng chìu.

"Nói thử xem?" Làm bộ lơ đãng dùng sức, ngón tay đặt lên chỗ dấu răng. Tuy không đau nhưng Viên Tinh Dã vẫn là làm bộ đau đớn, vẻ mặt anh khí nhăn nhó đau khổ, "Nữ hiệp hạ thủ lưu tình."

Đang cười đùa chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng hô "Hoàng thượng giá lâm". Bởi vì mấy ngày nay Hạ Đế lâu chưa từng bước vào hậu cung, hai người hầu như không có bất kỳ chuẩn bị gì cả. Hạ Tử Mặc dáng vẻ cả hai một chút, mình thì còn đỡ, tuy chưa rửa mặt nhưng áo quần chỉnh tề, còn Viên Tinh Dã, vì đang bôi thuốc nên ngay cả áo trong cũng không mặc. Tuy bộ dạng hai người không thích hợp tiếp giá, nhưng Hạ Tử Mặc trước tiên vẫn giúp Viên Tinh Dã mặc áo lại đã.

"Ít nhất phải mặc quần áo vào mới có thể tiếp giá!" Hạ Tử Mặc nói. Chỉ có nàng tự mình biết lòng mình đang ghen, đến nổi chính mình cũng khống chế không được.

Viên Tinh Dã nhanh chóng mặc áo Lạc Nhạn đã sớm để một bên, Hạ Đế đã đẩy cửa mà vào, hai người vội vàng đứng dậy quỳ hành lễ, miệng nói, "Thần thϊếp không biết Hoàng thượng giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa, mong Hoàng thượng thứ tội."

Viên Tinh Dã có đặc quyền gặp vua không quỳ, nhưng nàng cũng không bởi vì có đặc quyền liền thật sự gặp vua không quỳ, bằng không ngày nào đó Hoàng thượng thấy nàng không thuận mắt, chuyện này cũng đủ để cho hắn tìm lý do gϊếŧ nàng.

"Ái phi bình thân." Hạ Đế cũng không vì hai người chưa rửa mặt mà không hài lòng. Lạc Nhạn và Tiểu Ngọc rất gọn gàng chỉ huy cung nữ dọn bữa sáng lên, hai người cũng nhân cơ hội trở về phòng trang điểm.

Không bao lâu sau, hai người dã rửa mặt cùng ngồi bên cạnh bàn với Hạ Đế, hai người chia ra ngồi hai bên Hạ Đế, rất có cảm giác đối lập.

"Thương thế làm sao?" Hạ Đế hỏi Viên Tinh Dã.

"Nhờ hồng phúc của Bệ hạ, đã tốt hơn nửa." Viên Tinh Dã nói, trên thực tế nếu tối qua không bị Hạ Tử Mặc cắn, hôm nay nàng đã không cần băng bó, hôm nay băng bó hoàn toàn vì đề phòng dấu răng bị người ta thấy. Nghĩ tới đây, Viên Tinh Dã khẽ mỉm cười.

Hạ Tử Mặc cúi đầu, che giấu ý cười bên khóe miệng. "Hoàng thượng, hai ngày nay tỷ tỷ vẫn nhớ mong Hoàng thượng."

"Mấy ngày nay Trẫm bận rộn quốc sự, đúng là quên mấy vị ái phi." Hạ Đế nói.

"Hoàng thượng vất vả chuyện quốc sự, chúng ta không thể vì Hoàng thượng phân ưu, nếu lại để cho Hoàng thượng phân tâm, lại càng đại bất kính." Viên Tinh Dã nói.

Giọng điệu Viên Tinh Dã luôn cực kỳ thản nhiên trong sáng, mang theo chút lãnh đạm và điềm đạm không tranh sự đời. Hạ Tử Mặc chưa từng thấy bộ dạng lúc nàng nói chuyện với Lý quý phi, nhưng nghĩ chắc cũng giống vậy.

Thế nhưng nàng vẫn là có thể nghe được một chút khác biệt, lúc nói chuyện với hắn, khác lúc nói chuyện với nàng. Lúc nói chuyện với nàng, bớt một chút lạnh nhạt, thêm một nụ cười, bớt chút xa cách ngàn dặm, thêm chút thân cận.

Hạ Tử Mặc cười cười, "Hoàng thượng, tần thϊếp cho người đi làm nguội cháo, bây giờ bưng lên."

Sau khi Hạ Tử Mặc đi, Viên Tinh Dã phất tay ra hiệu Lạc Nhạn và cung nữ hầu hạ lui ra. Mọi người nối đuôi nhau lui ra, Lạc Nhạn đi sau cùng, đóng cửa phòng.

"Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chấp thuận để thần thϊếp xuất cung dẫn binh, đoạt lại U Châu, bảo vệ Đại Khải ta." Viên Tinh Dã quỳ hành lễ nói."Tần thϊếp cả gan, xin Hoàng thượng ân chuẩn."

Hạ Đế để đũa xuống, nhìn Viên Tinh Dã, chậm rãi nói "Nàng có biết hậu quả của việc xuất cung dẫn binh?"

"Thần thϊếp biết."

"Đại Khải ta tuy rằng thoải mái, đã từng có phi tử tự xin rời cung, thoát ly Hoàng thất, nhưng nàng phải biết tình huống của nàng không giống với chuyện tự xin rời cung."

Viên Tinh Dã không nói, nàng tự nhiên là biết, tự xin rời cung chính là không quan hệ đến Hoàng thất nữa, dù làm chuyện gì cũng không liên quan đến Hoàng thất, nhưng dẫn binh thì khác, như vậy vẫn còn mang thân phận phi tử Hoàng đế. Mà ở trong quân doanh, không ai có thể nói được sẽ xuất hiện chuyện gì làm tổn hại mặt mũi Hoàng thất.

Viên Tinh Dã đương nhiên nghĩ đến chuyện tự xin rời cung, thế nhưng cũng giống như lúc trước nàng không từ chối vào cung, một khi từ chối, rất có khả năng nàng sẽ vô duyên với việc lĩnh binh. Bởi vì Hoàng thất không cần một người không thể khống chế.

"Tinh Dã biết, thế nhưng bây giờ tình hình chiến sự cấp bách, Khuyển Nhung ở phía Bắc từng bước ép sát, mà ở phía Tây Thổ Phồn cũng rục rịch. Quân Tây Bắc không thể tách ra một binh một tốt, mà quân Bắc phương tuy có quân Chinh Tây làm chủ lực, nhưng tướng soái bất hòa, một khi Khuyển Nhung tấn công quy mô lớn, U Châu sẽ nguy. Tinh Dã tuy bất tài, nhưng nắm chắc đẩy lùi quân địch bảo vệ Đại Khải ta." Thấy Hạ Đế không nói, Viên Tinh Dã trầm mặc chốc lát tiếp tục nói.

"Hoàng thượng, mùa xuân sang năm chính là thời gian Khuyển Nhung tiến công ta với quy mô lớn, mà bây giờ người làm Soái là Bùi Thập Viễn lại không đủ đẩy lùi quân địch. Phần lớn quân Chinh Tây đều là tướng sĩ đã từng đi theo thần thϊếp, mỗi khi xung đột, đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Hơn nữa... hơn nữa Hoàng thượng thấy đó, vào lúc này Tinh Dã ở trong cung như ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu tiếp tục ở lại trong cung, e rằng sẽ chết oan uổng."

Nói đến đây, Viên Tinh Dã không nói nữa, Hạ Đế cau mày chốc lát, "Trước tiên đứng lên đi? Thật ra đã có rất nhiều người tiến cử nàng với trẫm, kể cả Hoàng hậu, nhưng trẫm biết Hoàng hậu tiến cử nàng một phần vì vị trí Đức phi. Gần đây nàng ở lại Hàm Hương điện, lời này nàng nói ra, có bao nhiêu phần là vì ảnh hưởng của Hạ tài nhân?"

Viên Tinh Dã cười khổ, "Không dối gạt Hoàng thượng, Hạ tài nhân cũng không nói nhiều gì với thần thϊếp, giữa chúng ta tuy rằng bất hòa, còn vì cái chết của Đức phi mà xảy ra mẫu thuẫn lớn, nhưng Hạ tài nhân thông minh nhanh trí, làm sao sẽ làm khó dễ thần thϊếp? Là Tinh Dã nghe nói tướng sĩ trong quân bất mãn vì Tinh Dã bị oan uổng, rồi rất nhiều tướng sĩ dâng tấu chương vì Tinh Dã bị ám sát. Tinh Dã không hy vọng Hoàng thượng làm khó dễ, mà bảo gia vệ quốc thì Tinh Dã há có thể từ chối?"

"Tinh Dã thật lòng muốn vì Đại Khải tận sức mọn, bây giờ ngoại trừ thần thϊếp, cũng không có người khác thích hợp hơn."

Hạ Đế suy tư chốc lát. "Nếu nàng đã có ý này, trẫm cũng chỉ có thể chuẩn tấu, nàng nói đúng, hiện tại ứng cử viên phù hợp nhất chính là nàng, nhưng nếu nàng không không muốn rời khỏi Trường An, không muốn rời khỏi Thái Minh cung, trẫm cũng sẽ không để cho nàng đi. Trẫm không tin, Đại Khải ta không còn ai có khả năng."

"Coi như có khả năng, cũng không phải nhất thời chốc lát có thể tìm được, huống chi còn phải lĩnh binh, cũng cần uy tín nhất định." Viên Tinh Dã kiềm nén trong lòng mừng như điên, lạnh nhạt nói. "Tinh Dã là thật tâm vì nước tận lực, hi vọng Hoàng thượng tác thành."

"Đã như vậy, trẫm liền ân chuẩn." Tuy rằng Hạ Đế không nói rõ, thế nhưng quá nhiều tướng lĩnh trong quân dâng sơ làm khó dễ hắn, bây giờ là lúc dùng người, không thể không nhìn đến những tướng lĩnh này. Cả triều đình và hậu cung đều đề cử một người, hắn cũng không có quá nhiều lý do để không ân chuẩn.

"Có điều trước tiên trẫm sẽ phong nàng làm Đức phi, sau đó lại phong thêm làm Hộ quốc Nguyên soái, thế nào?"

Tùy trong lòng Viên Tinh Dã mừng như điên, thếnhưng ở bề ngoài vẫn thản nhiên, nàng quỳ xuống tạ ân, lại nói, "Vị trí Đứcphi, thần thϊếp không dám nhận, nhưng có một người thích hợp hơn thần thϊếp."