Quyển 1 - Chương 4

Liên tục mấy ngày, Hạ Đế đều ngủ lại tẩm cung của Viên Tinh Dã, rất nhiều phi tần dù có bất mãn, nhưng cũng chẳng dám nói gì. Thường ngày Viên Tinh Dã cũng không xuất cung, chỉ ở trong tẩm cung luyện kiếm hoặc đọc sách.

Lúc Hạ Tử Mặc đi qua dịch trì giải sầu có mấy lần nghe một số phi tần oán hận, có điều trước đây Hạ Đế cũng từng có vài lần sủng hạnh người mới, mọi người tuy oán hận, thế nhưng cũng không có hành động gì quá khích. Hạ Tử Mặc nhận ra vị phi tần mà nàng có chú ý đến lúc gặp lần đầu tiên ở yến hội, là Mai Tu Dung trong cửu tần. Nguyên nhân Hạ Tử Mặc chú ý đến nàng hơn các phi tần khác, là vì Mai Tu Dung có chút tư vị của phi tần bị lạnh nhạt, có điều dung mạo của nàng cũng nhất nhì trong số phi tần, so ra cũng là vẫn vinh chứ không suy.

Hạ Đế luyến lưu ở chỗ Viên Tinh Dã có hơn nửa tháng, thời gian đó không hề đến tẩm cung các phi khác. Theo lý thuyết, mỗi ngày Hoàng đế đi đến chỗ tần phi nào cũng đều phải coi trọng, mười lăm mười sáu đều phải ở chỗ Hoàng hậu, thời gian khác thì theo phân cấp địa vị phi tần mà sắp xếp. Tuy là tính Hạ Đế trước giờ cũng không theo quy tắc, thế nhưng thời gian đến cung Hoàng hậu xưa nay không đổi, vậy mà lần này lại không đến.

Lần này Viên Tinh Dã có thể được xem là đã biến thành đề tài chốn hậu cung, đúng là Hoàng hậu không nói gì, khi nàng theo thường lệ đi thỉnh an, Hoàng hậu vẫn hờ hững. Từ xưa ở hậu cung, phi tần được sủng ái và phi tần không được sủng ái là hai khái niệm, giờ đây danh tiếng Viên Tinh Dã tự nhiên lên cao, có gì tốt dĩ nhiên nàng đứng đầu nhận một phần. Phi tần nào địa vị cao cũng còn tốt, quá khứ từng được sủng ái cũng tốt, căn cứ theo ví dụ của người mới trước đây, như vậy phi tần khá được sủng ái sẽ đố kỵ ra mặt.

Ngoại trừ những người này thì chính là người có gia thế tốt, có tiếng nói trong triều hoặc hậu cung, tự nhiên sẽ không ai dám thất lễ. Tuy là địa vị Hạ Tử Mặc không cao, thế nhưng gia thế trước đây lại là một người trên vạn người, cho nên lúc này đây cũng không mấy ai làm khó dễ nàng. Mỗi ngày nàng viết chữ luyện họa, quá là thoải mái.

Chuyện ngoài dự đoán của mọi người đó chính là Thái hậu không hề nhúng tay vào chuyện này, Hạ Tử Mặc cũng hiếu kỳ. Phải nói xưa nay vốn là lấy hiếu trị thiên hạ, quân vương bất hiếu, là tội lỗi lớn. Có điều Hạ Đế cũng không phải bất hiếu, mọi ngày đối xử với Thái hậu vô cùng tốt, nhưng nàng luôn cảm thấy bên trong có gì đó không đúng, Hạ Đế đối xử với tốt Thái hậu, vừa nhìn đã cảm thấy tốt. Chi phí ăn mặc của Thái hậu còn cao hơn Hoàng thượng một bậc, người thân bên nhà ngoại của Thái hậu đều có chức quan. Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận sẽ cảm thấy thiếu đi sự ấm áp. Có điều đây cũng chỉ là Hạ Tử Mặc suy đoán, tự mình nghĩ ngợi lung tung mà thôi.

Đã một tháng trôi qua, cả tháng nay Hạ Đế đều ở Trường Xuân cung, mãi cho đến tận ngày mười lăm, mọi người dường như cũng ngóng trông, nhìn xem ngày mười lăm này liệu Hạ Đế có đến không, Hạ Đế sau khi tan triều vẫn như cũ đến Trường Xuân cung, sau khi dùng cơm chiều mới từ Trường Xuân cung đi ra.

Nghe được tin này không hiểu sao Hạ Tử Mặc lại thở phào nhẹ nhõm. Không chỉ có nàng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Hạ Đế bắt đầu đi dần đến chỗ các phi tần khác qua đêm, chính là lật thẻ bài chọn người thị tẩm, có điều Viên Tinh Dã vẫn như cũ đỗ trạng nguyên, sau đó chính là Hạ Tử Mặc, lần lượt là quý phi Lý Bối, Mai tu dung. Sau đó còn có một hai lần là tú nữ mới vào cung, Hạ Đế cũng không đặc biệt yêu thích, cả hai lần đều tùy tiện gọi tên.

Từ sau lần yến hội đó, Hạ Tử Mặc vẫn chưa gặp lại Viên Tinh Dã, hầu như thường ngày Viên Tinh Dã không bước chân ra khỏi cửa, khiến một vài phi tử muốn ra tay cũng không có chỗ ra. Hạ Tử Mặc đã không có tâm tư hại Viên Tinh Dã, mà còn hy vọng nàng sống tốt, có điều đây chỉ vẻn vẹn là một cảm giác nhung nhớ có ý thức mà thôi.

Lại đến ngày mười lăm, Hạ Tử Mặc biết Hạ Đế sẽ tới chỗ Hoàng hậu, cũng không để tâm rửa mặt, chỉ trốn trong tẩm cung đọc sách. Tiểu Ngọc bưng tới cho nàng dưa hấu mới vừa ướp lạnh và một vài món ăn. Chỉ là đang mùa hè, coi như giờ đã là ban đêm thì trời vẫn nóng kinh khủng, Thân thể Hạ Tử Mặc tuy là không chịu lạnh được nhưng cũng rất sợ nóng. Tiểu Ngọc đương nhiên biết tính nàng, mang đồ ăn lên xong liền đứng bên cạnh quạt cho nàng.

Hạ Tử Mặc lấy cây quạt tròn trong tay nàng, nói: "Ngươi đi nghỉ đi, ta ở đây không cần người hầu hạ." Tiểu Ngọc biết tuy Hạ Tử Mặc ôn hòa, nhưng nói một không hai, liền xin cáo lui nghỉ ngơi. Hạ Tự Mặc thấy xung quanh không một ai, thật sự là quá khuya, liền khoác áo ra khỏi cửa.

Đêm khuya tự nhiên người qua lại cũng ít, thỉnh thoảng có vài cung nữ nội thị đi ngang qua ngỡ nàng là nữ quan trong cung, cũng không chú ý đến nàng. Trong cung địa thế trống trải, lại có nước chảy, cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Hạ Tử Mặc đi một hồi, mới cảm thấy vơi đi phiền muộn trong lòng.

Nàng biết tính tình của chính mình, cuộc sống trong cung có chút ngột ngạt, tuy bây giờ còn chưa chịu đả kích gì cũng bởi vì có thế lực gia tộc khá lớn chống lưng, huống hồ ai mà không biết Hạ Đế có mới nới cũ, coi nhưng bây giờ nàng được sủng ái thì có thể được sủng ái đến khi nào đây? Đợi đến khi nàng già nua xuống sắc, phải làm thế nào để vượt qua cuộc sống này?

Đi tới hòn giả sơn Hạ Tử Mặc chợt nghe có tiếng nói, cẩn thận thì nghe được một câu.

"Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên." Âm thanh có chút quen thuộc, thế nhưng nhất thời không nhớ được là nghe ở đâu. Người bên hòn giả sơn liên tục ngâm hai câu này. Nghe giọng thì là của nữ tử, thế nhưng cũng không nữ tính.

Hạ Tử Mặc nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lại.

Mái tóc dài buộc đơn giản thành đuôi ngựa buông xuống, bởi vì trời đêm nên không thấy rõ màu sắc y phục, nhưng nhìn hình dạng thì có thể thấy đó là y phục bình thường nhất của nử tử dân gian. Khiến Hạ Tử Mặc ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt của nàng, rực rỡ chói sáng giữa bóng đêm. Nhờ vào ánh trăng mà thấy rõ hình dáng người đó, thì ra là Viên Tinh Dã.

Khó trách cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nghĩ lại Viên Tinh Dã vào cung cũng khoảng hai tháng, gặp một lần vào ngày nàng tiến cung, sau đó cũng không gặp lại, có thể cảm thấy quen thuộc chỉ bởi vì Viên Tinh Dã đã để lại ấn tượng sâu sắc với nàng.

Viên Tinh Dã vẫn đang cúi cầu ngâm hai câu thơ đó, vẻ mặt chấp nhất và trông ngóng khiến Hạ Tử Mặc không tài nào hiểu được, bởi vì nàng chưa bao giờ nhấp nhất hay ngóng trông bất cứ chuyện gì.

"Vẫn nhiều lần ngâm tụng hai câu thơ này, chẳng lẽ có thâm ý gì?" Hạ Tử Mặc không nhịn được mở miệng.

Viên Tinh Dã nhìn thấy nàng thì sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nhảy một cái đến bên cạnh nàng. Hạ Tử Mặc không khỏi khen thầm một câu thân thủ thật khá.

"Ta chỉ là khá là yêu thích hai câu thơ này thôi."

"Nếu tỷ tỷ muốn nói, Tử Mặc có thể lắng nghe." Hạ Tử Mặc chỉ là hiếu kỳ mà thôi, Viên Tinh Dã có nói hay không, cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Đợi một hồi lâu, Hạ Tử Mặc cho rằng sự im lặng của Viên Tinh Dã đã thay lời từ chối, thì Viên Tinh Dã mở miệng, nhưng là hỏi dò. "Tử Mặc từng đi đến đại mạc chưa?"

Hạ Tử Mặc lắc đầu, nơi xa nhất nàng từng đi cũng chỉ là ngoại thành, cũng không phải là có người quản nàng, chỉ là nàng không muốn đi xa như vậy mà thôi.

"Lần đầu tiên ta đến đại mạc là lúc năm tuổi, cha phải đi đóng giữ, mẹ cảm thấy không nguy hiểm nên xin cha cho ta và mẹ theo cùng." Viên Tinh Dã nói, giọng nói bỗng dịu dàng. "Ta và mẹ không thể ở gần quân doanh, nên ở trong trấn. Mới vừa đến đó một ngày thật sự mệt, cảm thấy bão cát quá lớn, nên trốn trong phủ Tướng quân ngủ, ngày thứ hai cha nói muốn dắt ta đi ngắm cảnh, ta bảo không đi, thế nhưng sau đó vẫn đi cùng cha."

Giọng Viên Tinh Dã trở nên nghiêm túc. "Ngày đó ta gặp một đoàn lữ hành, thấy thương nhân dị tộc, còn có cảnh tượng lúc tà dương, mênh mông vô bờ, so với sự phồn hoa ở kinh thành, thì nơi đó quả thật vô cùng thê lương."

"Tỷ tỷ nhớ nhung nơi đó sao?" Hạ Tử Mặc hỏi.

Gật đầu, tại sao lại không nhớ chứ? Đôi mắt luôn lạnh lùng bỗng thoáng qua một tia sáng.

"Trong mười ba năm sau đó, ta chỉ ở kinh thành ba năm, còn lại vẫn ở đại mạc, người ở đó rất nhiệt tình rất thuần phác, ta cũng nhớ nhung quân lữ, cùng sống cùng chết." Viên Tinh Dã nhìn mặt trăng. "Sau đó ta tham quân, nử tử trong quân dù sao cũng ít, đều là một số người trong giang hồ, đa phần làm thám báo. Ta muốn ra trận gϊếŧ địch, mấy năm nay Đột Quyết không ngừng xâm lấn. Vì bảo vệ quê hương cũng được, vì cái gì cũng được, ta chỉ biết nơi ấy mới là nơi trở về của ta." Bây giờ, nàng lại không về được nữa rồi.

Nơi này không thích hợp với nàng, Hạ Tử Mặc lại một lần cảm thán.

"Muốn uống một chén không?" Hạ Tử Mặc đề nghị.

Viên Tinh Dã hơi kinh ngạc nhìn nàng. Hạ Tử Mặc sờ sờ mũi. "Nơi này cách Ngự Thiện phòng rất gần, với thân thủ của tỷ, đi trộm rượu chắc không có vấn đề chứ."

"Nếu ta đi trộm rượu, vậy thì Tử Mặc làm gì?" vẻ ưu sầu của Viên Tinh Dã đã bị nàng làm tan đi một chút.

"Có rượu thì đương nhiên cũng phải có người uống cùng."

Trong mắt Viên Tinh Dã lóe lên nụ cười.

Sự thật chứng minh là Viên Tinh Dã quả thật lợi hại, rất nhanh đã lấy rượu trong Ngự thiện phòng ra, còn kèm theo món ăn nhấm rượu, hai người cũng không cần giữ lễ tiết mà ngồi bệt trên cỏ.

Tửu lượng Hạ Tử Mặc đã không tệ, Viên Tinh Dã càng tốt hơn. Cả hai rất nhanh đã uống hết một bình.

"Sao tỷ tỷ lại ở cái chỗ xa xôi hẻo lánh này, đây là nơi nào?" Hạ Tử Mặc hỏi.

"Nơi này là tẩm cung của ta."

Hạ Tử Mặc hơi giật mình, nàng đương nhiên biết Trường Xuân cung nằm trong một góc của Thái Minh cung, không ngờ là mình chỉ tùy ý đi dạo tự nhiên đã đến đây.

"Nơi này không có ai rất thanh tĩnh." Viên Tinh Dã nói, nàng đã quen nghe tiếng luyện binh, mỗi một nơi trong hoàng cung, cũng khiến nàng cảm thấy xa lạ và bài xích. Những hương thơm phấn son kia, chỉ cảm thấy gay mũi.

"Tỷ thật sự không thích hợp với nơi này." Có mấy lời Viên Tinh Dã không cần phải nói ra, hoàng cung có thể là nơi biểu lộ chân tình sao? Câu này nàng cũng không cần nói, nhưng đã buộc miệng nói ra.

Viên Tinh Dã quay đầu nhìn nàng, Hạ Tử Mặc có thể nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt đó, ánh sáng lóe lên lấp lánh.

Hai người uống rất nhiều rượu, nói chuyện trên trời dưới đất một hồi lâu, cuối cùng Hạ Tử Mặc biết nếu uống nữa nàng sẽ không thể quay về tẩm cung, mới đứng dậy rời đi. Sau khi Hạ Tử Mặc đi rồi, Viên Tinh Dã mới dọn dẹp đồ, tiện tay vứt luôn xuống ao nhỏ.

Như thế một câu thật lòng hiếm thấy ở một đêmtrong hoàng cung, như thế biến mất, không ai biết.