Quyển 1 - chương 8

Hậu cung coi như không tham chính, nhưng tin tức của tiền tuyến vẫn không ngừng truyền về, Hạ Đế trên triều nổi giận không biết mấy lần, nhưng cuối cùng đều không thể làm được gì.

Bãi triều, Hạ Đế lại đến Trường Xuân cung, Viên Tinh Dã đang ngồi dưới tàng cây đọc sách, trời oi bức nhưng nàng không phản ứng gì, một chút mồ hôi cũng không có, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước. Bỗng nhiên, một chiếc lá xanh rơi xuống trang sách, Viên Tinh Dã cũng không phiền lòng, còn kẹp chiếc lá vào trong trang sách.

Sự tức giận của Hạ Đế vì vậy mà tan biến không còn chút gì, lẳng lặng đứng ở cửa cung nhìn Viên Tinh Dã. Không biết đang suy tư điều gì, cả nửa ngày mới nói: "Ái phi quả nhiên quốc sắc thiên tư, những người trước đây trẫm thấy chỉ thường thôi."

"Thần thϊếp nhận lấy thì ngại, so với Hoàng hậu và các vị tỷ tỷ quý phi trong hậu cung, thần thϊếp đuổi theo không kịp."

"Ái phi không cần quá khiêm tốn." Hạ Đế cười tươi, là nụ cười Viên Tinh Dã chưa từng thấy, thế nhưng cũng không nhìn ra hắn đang vui hay đang buồn. Nghĩ lại, vẫn là không nói gì nữa.

Cùng Viên Tinh Dã dùng xong ngọ thiện, Hạ Đế mới trở lại ngự thư phòng, sau giờ ngọ Viên Tinh Dã cũng mang bánh ngọt đến, muốn dâng cho Hạ Đế, sẵn tiện thám thính một chút tin tức thực hư ra sao.

Trên đường đi, lại gặp Hạ Tử Mặc đang đi vào hậu cung. Từ sau lần nàng đến Hàm Hương điện đó, hai người cũng nửa tháng không gặp nhau, theo phía sau Hạ Tử Mặc là hai người mới, Viên Tinh Dã biết, là thái giám Hạ Đế phái tới. Hạ Tử Mặc gọi họ là Hạnh Nhân và Hạch Đào.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Viên Tinh Dã khẽ cong lên nụ cười nhạt. Ánh mắt vẫn luôn hờ hững không gợn sóng cũng hiện lên ý cười: "Muội muội đây là muốn đến gặp Hoàng hậu nương nương?"

"Hoàng hậu mấy ngày nay cảm nhiễm phong hàn, bổn cung đến vấn an." Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Mặc xưng bổn cung với Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã sững sờ, sau đó cười nói "Là bổn cung sơ sẩy, vẫn là muội muội có lòng, chỉ mong nương nương không trách tội ta."

"Không quấy rầy tỷ tỷ, vậy muội xin cáo từ." Hạ Tử Mặc xoay người rời đi. Viên Tinh Dã cũng tiếp tục đi về hướng ngự thư phòng, "Sau khi trở về chuẩn bị một phần lễ vật đưa đến hậu cung."

"Dạ." Lạc Nhạn nói, rồi tiếp tục đi theo sau Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã đi tới ngự thư phòng, liền nghe tiếng Hạ Đế. "Lẽ nào quốc gia mênh mông rộng lớn, lại không có một người nào để làm Soái sao? U Vân lại mất một Châu, các ngươi nói cho trẫm, nói cho trẫm biết chuyện này là sao?"

Viên Tinh Dã không nghe thấy tiếng trả lời, nói vậy là tất cả mọi người đều im lặng, không dám lên tiếng. Vào lúc này xem ra cũng không nên quấy rầy, nàng đưa bánh ngọt cho thái giám nội thị, rồi cùng Lạc Nhạn quay về.

Tiền tuyến bất ổn, chuyện này với nàng mà nói lại là một tin tức không tồi.

Trở lại Trường Xuân cung, Viên Tinh Dã trực tiếp viết một phong thư, giao cho Lạc Nhạn. "Ngươi đem thư đưa đến phủ Mục tướng quân, sẵn tiện về Viên phủ lấy chút rượu ta mang từ biên quan về đem vào đây."

Lạc Nhạn gật đầu. Tuy rằng phi tử rất khó có thể ra khỏi cửa cung, nhưng Lạc Nhạn thân là nữ hầu thì có thể, có điều cũng đúng là hơi khó khăn một chút, cũng may hiện tại Viên Tinh Dã đang được ân sủng nên chẳng ai dám lắm lời.

Sau khi Lạc Nhạn đi rồi, Viên Tinh Dã mang theo hai thị nữ, hai người này là người trong cung, không phải thân binh theo nàng tiến cung. Ba người vội vã đi vào hậu cung, cũng không biết là lễ vật quá nặng hay là bước đi bất ổn, thị nữ bên trái ôm tơ lụa muốn tặng cho Hoàng hậu không cẩn thận hụt chân, cả người ngã nhào xuống đất. Gấm vóc thượng hạng xổ ra trên đất, mặc dù mặt đường đá không có bùn đất, nhưng thị nữ vẫn sợ đến mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy ngã trên đất.

"Nô --- nô tỳ đáng chết, cầu nương nương tha mạng."

Viên Tinh Dã liếc mắt nhìn thị nữ, tiện tay bẻ cong một cành liễu diệp, lạnh nhạt nói "Ngươi nói đáng chết, lại muốn tha mạng. Rốt cuộc là đáng chết hay là tha mạng."

"Nô - nô tỳ không phải cố ý, chỉ là --- là --- "

"Thôi, đứng lên đi!"

Thị nữ như được đại xá, bò dậy, Viên Tinh Dã nhìn gấm vóc kia, tuy màu sắc vẫn diễm lệ như trước, nhưng tuyệt đối không thể cứ vậy mà đưa cho Hoàng hậu, như vậy bây giờ cũng không thể đi gặp Hoàng hậu. Nàng nhìn về phía xa ngẩng người một hồi không biết nghĩ gì. "Hồi cung."

Trên đường trở lại Trường Xuân cung, Viên Tinh Dã gọi thị nữ vừa ngã lúc nãy ôm lễ vật về Trường Xuân cung trước, còn mình thì dẫn theo thị nữ còn lại đi đến tẩm cung Lý quý phi, Chiêu Hoa cung.

Thời gian này là lúc Chiêu Hoa cung yên tĩnh nhất, Lý quý phi thích ngủ trưa sau giờ ngọ, rất ít người quấy rầy nàng vào thời gian này, lúc Viên Tinh Dã đến nàng cũng vừa thức, búi tóc có chút rối, càng tôn lên ngũ quan xinh đẹp như tiên của nàng.

"Muội muội sao đến vào giờ này, mau ngồi xuống." Lý quý phi cười nói.

"Ta tính chính xác lúc tỷ tỷ thức dậy." Viên Tinh Dã ngồi trên đệm mềm, trái cây bánh ngọt đã bày ra chỉnh tề. Dù là nói chuyện phiếm, giọng điệu Viên Tinh Dã vẫn nhàn nhạt, tâm tình chẳng có bao nhiêu rung động. Ánh mắt không có ý cười, cũng chẳng lạnh lùng.

Lý quý phi giống như không để ý đến, vẫn vẻ mặt tươi cười nói chuyện phiếm "Muội muội có việc gì sao?"

"Ta vừa trên đường từ hậu cung trở về, muốn ghé thăm tỷ tỷ một chút."

Lý quý phi tùy tiện khoác một chiếc áo trắng như tuyết, góc áo thêu một đóa hoa mẫu đơn, nhẹ nhàng chỉnh lại búi tóc. Nghe Viên Tinh Dã nói, cũng không phản ứng gì nhiều. "Hoàng hậu vẫn khỏe chứ?"

Bây giờ hậu cung đã gần như không còn giống hậu cung, Lý quý phi, Hoàng hậu đều làm theo ý mình, ngoại trừ những lúc cần thiết, hai người còn không nhìn mặt nhau chứ nói chi đến thỉnh an theo lệ. Hạ Đế rất dung túng Lý quý phi, dù Hoàng hậu muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình cũng là hữu tâm vô lực.

"Nghe nói hoàng hậu bị bệnh, nhưng trên đường đến thỉnh an Hoàng hậu thì nô tì lại làm rơi lễ vật ta muốn dâng cho Hoàng hậu, chỉ đành lúc khác mới đến thỉnh an." Viên Tinh Dã cười nói. Cầm một chén trà bằng sứ xanh, chậm rãi nhấp một cái. "Người trong cung thật sự vô dụng." Giọng điệu nhàn nhạt, chẳng nghe ra vui hay buồn.

Lý quý phi nở nụ cười, nói: "Nô tài không dùng được thì giữ lại làm gì, muội muội nhìn người của ta ở đây xem, ngươi thích ai thì cứ việc đem đi, lúc đó chỉ cần nói với người của Cung đình cục một tiếng là xong."

"Vậy thì đa tạ tỷ tỷ." Viên Tinh Dã cảm ơn, nhưng cũng không nói muốn đem người nào đi, hai người nói một hồi, liền nghe nói Hiền phi đến bái phỏng. Quý Hiền Thụ Đức phi, trừ Đức phi là người của Hoàng hậu, Hiền phi và Thụ phi đều do Lý quý phi giúp đỡ, đây cũng không phải lần đầu Viên Tinh Dã thấy Hiền phi đến chơi.

Nói đến Hiền phi, nàng lớn hơn Lý quý phi vài tuổi, ban đầu là Chiêu nghi, sau khi Lý quý phi đắc thế thì được phong làm Hiền phi. Hiền phi dung mạo thanh lệ, thế nhưng nhiều năm cung đình khiến gương mặt thanh lệ đã thêm mấy phần tiều tụy. Tuy đã trang điểm tinh xảo, nhưng đôi mắt uể oải không thể lừa người được.

"Viên tài nhân cũng ở đây." Hiền phi vừa vào cửa liền cười nói, ngồi bên cạnh Lý quý phi, tùy ý nói hai câu chuyện phiếm.

"Trên đường bổn cung đến đây, nhìn thấy có rất nhiều nơi đang tu sửa, trong cung đã nhiều năm nay không có tu sửa gì lớn, thật sự nhiều nơi đã cổ xưa." Hiền phi nói.

Lý quý phi cầm một quả vải, lột vỏ, "Còn không phải là do vài năm nay không có hoạt động chúc mừng gì lớn sao, ngoài trừ lần tư sửa lớn sau khi Hoàng thượng lên ngôi đó, thì vẫn luôn như vậy."

Hiền phi che miệng cười, lại nghe Lý quý phi nói: "Hoàng thượng sợ hao tiền tốn của, chúng ta làm phi tử cũng phải hiểu cho."

"Quý phi cung có chút cũ kỹ." Viên Tinh Dã nói. Lý quý phi ăn quả vải xong, lau chất lỏng dính trên tay, có chút bất đắc dĩ nói: "Bổn cung biết, nhưng tu sửa cung điện lớn như vậy thật sự hao phí quá lớn."

Đồ vật trong cung Lý quý phi sử dụng, đều là ngàn vàng khó kiếm, ngay cả ánh sáng để đọc sách ban đêm cũng dùng dạ minh châu phát sáng, nghe từ miệng nàng nói ra câu hao phí quá lớn, mọi người cũng chỉ nghe một chút thôi. Viên Tinh Dã cười nhạt: "Ta cảm thấy quý phi nên đổi một cung điện tốt hơn."

Đổi chỗ?

Lý quý phi nâng chung trà lên, không có biểu thị gì nhiều, chỉ có Hiền phi hơi sửng sốt.

Chỗ quý phi ở là Chiêu Hoa cung, trừ tẩm cung của Hoàng thượng thì đã là cung điện tốt nhất trong cung rồi, vậy mà đổi chỗ.... "Muội muội đùa sao, còn có nơi nào tốt hơn so với Chiêu Hoa cung của ta."

"Quý phi nói phải, thời gian không còn sớm. Ta xin cáo lui."

Sau khi Viên Tinh Dã rời đi, Hiền phi có chút lo lắng: "Ý của nàng ấy là..."

Lý quý phi không hề trả lời, cười lạnh một tiếng. Cung nữ đem trà cụ Vien Tinh Dã vừa mang đi, nàng mới chậm rãi trả lời: "Trước nhìn xem nàng ta muốn làm gì."

--------------------

Có ai thích truyện này ko? Cmt cho ta có hứng edit tiếp nào!!!