Quyển 2 - Chương 1

Quyển thứ hai - Bình Bắc

Nhìn thấy nơi đóng quân từ xa, Viên Tinh Dã kiềm cương ngựa. Viên Nam hiểu ý, giục ngựa tiến tới quân doanh phía trước.

Bởi vì U Châu bị Khuyển Nhung chiếm đoạt, nên bây giờ Bùi Thập Viễn phải thiết lập quân doanh ở trăm dặm bên ngoài U Châu. Nhìn quân doanh từ xa, mặc dù lại bại quân, nhưng tác phong quân đội vẫn chỉnh tề, toàn bộ doanh trại phân bố vẫn rất quy tắc, nhìn từ xa vẫn rất có cảm giác nghiêm ngặt.

Binh sĩ thủ vệ trước quân doanh cũng rất tận trách, cũng không vì để mất U Châu mà sinh ra bộ dạng chán chường.

Viên Tinh Dã gật gù, xem ra Bùi Thập Viễn quả nhiên là một tướng tài không sai.

Binh sĩ thủ vệ đã nhìn thấy ba người từ xa, Viên Nam đi tới vài bước liền bị người ngăn lại. Viên Nam thông báo thân phận của ba người.

Binh sĩ thủ vệ đã biết trước sẽ có một Nguyên soái đến đây, người này là con gái của lão tướng quân Viên Lạc, mang binh đánh đuổi Đột Quyết xâm lấn Tây Bắc. Bây giờ được Hoàng thượng sắc phong làm một trong cửu tần.

Đối với Viên Tinh Dã, các binh sĩ rất hiếu kỳ. Đại Khải không ít nữ binh, trong quân của bọn họ cũng có rất nhiều nữ kỵ binh, nhiều nhất vẫn là quân trinh sát, nhưng nói đến nữ Tướng quân lĩnh binh, thì lại không có nữ nhân. Bọn họ cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ một người phụ nữ lĩnh binh gϊếŧ địch là như thế nào.

Thế nhưng năm vạn quân Chinh Tây trước đây được phân lại đây rất sùng kính Viên Tinh Dã, càng khiến những người khác thêm hiếu kỳ người này ra sao. Tuy nhiên có rất nhiều người đều khen nàng có "tử tướng chi phong, quốc sĩ vô song" (phong thái đại tướng, có một không hai), hơn nữa lại là tuyệt sắc thiên hạ hiếm có. Chẳng qua kẻ tin không nhiều mà thôi.

Ở trong lòng bọn họ, nữ nhân nếu tuyệt sắc, thì tất nhiên phải có phong thái yểu điệu, khuôn mặt như tranh. Không liên quan gì đến việc lĩnh binh tác chiến.

Cho nên khi có một người nói mình là thân binh của Viên Tinh Dã, lập tức có người đi vào thông báo với Bùi Thập Viễn, kẻ ở lại liền nhìn về phía xa, hy vọng có thể nhìn thấy người thật Viên Tinh Dã.

Bùi Thập Viễn đang ở trong lều xem địa đồ, suy nghĩ chiến thuật. Nghe nói Viên Tinh Dã đã đến, không khỏi có chút giật mình và căng thẳng. Giật mình là bởi vì không ngờ Viên Tinh Dã đến nhanh như vậy. Căng thẳng là vì lần này đánh mất U Châu, có thể nói hắn là kẻ gánh trách nhiệm chính, trên người Viên Tinh Dã nhất định sẽ mang theo thánh chỉ của Hạ Đế.

Lập tức sai người đi thông báo những tướng lãnh khác, yêu cầu ra ngoài quân doanh nghênh tiếp Viên Tinh Dã.

Viên Tinh Dã đợi không bao lâu, liền nghe được tiếng kèn hiệu lệnh trong quân doanh, một đội kỵ binh cưỡi ngựa ra trước, sau đó đến một đội bộ binh, đội hình trật tự. Sau cùng có khoảng mười tướng lĩnh cưỡi tuấn mã lướt qua mọi người chạy đến cách Viên Tinh Dã không xa.

Viên Đông giục ngựa đi tới trước mặt bọn họ, lấy ra thánh chỉ. Các tướng lĩnh vừa thấy, đều vội vã xuống ngựa quỳ hành lễ, các tướng sĩ phía sau cũng đều quỳ theo.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, nay mệnh Viên Tinh Dã làm Nguyên soái quân Bắc bộ, thống lĩnh tất cả mọi việc quan trọng trong quân. Các tướng sĩ đều tôn hiệu lệnh, không được bất tuân. Nếu có kẻ không tuân, có thể tiền trảm hậu tấu. Khâm tứ!"

Mấy tướng lĩnh nhìn nhau, quỳ hô: "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Bùi Thập Viễn nhận thánh chỉ, mọi người đứng dậy. Vào lúc này vẻ mặt của mọi người có chút khác nhau, mấy tướng lĩnh của quân Chinh Tây trước đây thì vui vẻ, mà tướng lĩnh quân Bắc bộ thì lại có chút bất mãn.

"Tham kiến nguyên soái." Mặc dù có chút bất mãn, thế nhưng mọi người vẫn hành lễ bái kiến.

Viên Tinh Dã xuống ngựa, nhìn mọi người hành lễ trước mắt, nhìn đại doanh ở cách đó không xa, rốt cuộc có một cảm giác chân thật. Thiết thiết thực thực cảm nhận được, nàng... đã thật sự trở về quân đội. Thật sự rời khỏi hoàng cung u ám kia.

Tuy rằng vùng phụ cận U Châu vào đông vô cùng lạnh giá, hơn nữa vô cùng gian khổ. Nhưng nơi đây thật sự là nơi nàng đã ước mơ tha thiết.

"Không cần đa lễ, sau này còn phải làm phiền chư vị rất nhiều. Trước tiên đến quân trướng, Bản soái có một chút quân vụ còn phải hỏi các vị." Viên Tinh Dã vẫn là Viên Tinh Dã xử sự thản nhiên như ngày nào.

Lúc này Bùi Thập Viễn và mọi người mới chính thức nhìn thấy Viên Tinh Dã.

Áo choàng với mũ che màu đen, có thể nhìn thấy trường bào màu tím bên trong, tóc dài cột lên đơn giản, tuấn mi tinh nhãn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Thời tiết U Châu lạnh vô cùng, cho dù là đại hán cũng khó mà chịu nổi gió rét thấu xương. Viên Tinh Dã lại dường như không bị ảnh hưởng bởi gió lạnh, đứng lại mỉm cười nhìn mọi người.

Mọi người đã sớm nghe nói về Viên Tinh Dã, cũng từng nghĩ đến một nữ nhân nếu tuyệt sắc thì làm sao lại đi lĩnh binh, nhưng nhìn Viên Tính Dã xong mọi người chỉ cảm thấy quả nhiên là tuyệt sắc nhân gian hiếm có, vậy mà lại hòa hợp với quân doanh nghiêm ngặt như thế này, không một điểm nào không hài hòa.

Vừa anh khí, lại mỹ lệ.

"Mời Nguyên soái." Ngây người chốc lát, Bùi Thập Viễn nhanh chóng tập trung lại, lên tiếng trước tiên, cắt ngang dòng suy nghĩ của người khác.

Viên Tinh Dã đi đầu tiên, theo sau là Bùi Thập Viễn cùng với Viên Đông và Viên Nam.

Đến lều lớn, Viên Tinh Dã tự nhiên ngồi vào vị trí đầu não, Viên Đông lại lấy ra một phần thánh chỉ khác. Bùi Thập Viễn cùng chư vị tướng lĩnh nhìn một chút, quỳ xuống tiếp chỉ.

Thánh chỉ xử phạt về việc để mất U Châu, Bùi Thập Viễn bị giáng một cấp, cắt giảm bổng lộc một năm. Các tướng lĩnh khác toàn bộ giáng nửa cấp, giảm bổng lộc nửa năm.

Đối với bọn hắn mà nói, xử phạt như vậy xem như tương đối nhẹ. Sau khi nghe xong thánh chỉ, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười.

"Bùi tướng quân, quân tình mới nhất thế nào?" Sau khi đọc xong thánh chỉ, Viên Tinh Dã hỏi. Bùi Thập Viễn cười khổ. "Nguyên soái, quân Bắc bộ vốn chỉ có năm vạn, sau đó tăng thêm năm vạn quân Chinh Tây và năm vạn do khắp nơi điều đến, tổng cộng mười lăm vạn. Trải qua mấy tháng chinh chiến, tử thương bốn vạn, bây giờ chỉ còn lại mười một vạn. Hơn nữa U Châu đã mất, rất nhiều tướng sĩ không thể thích ứng với việc ở trong lều giữa trời đông giá rét nên đã mất đi sức chiến đấu." (1 vạn = 10 ngàn, 10 vạn = 100 ngàn, sau này lỡ quân số lên trăm vạn là hết biết dịch, nên dùng đơn vị là vạn cho sát nghĩa với ngắn gọn.)

Viên Tinh Dã gật đầu. "Mấy ngày nữa sẽ bổ sung thêm mười vạn đại quân, nên điều này không cần lo lắng."

Nghe nói sẽ có sung quân, trên mặt mọi người đều nở nụ cười. Nhưng lập tức bị ưu sầu thay thế ngay.

"Nguyên soái, chỉ là không biết lúc nào Khuyển Nhung sẽ tiến công, sức chiến đấu của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, trước đây còn có thể dựa vào thành U Châu trú đóng, bây giờ --- "

Viên Tinh Dã nghe vậy, chỉ gật đầu biểu thị đã biết. "Bùi tướng quân, ngươi lấy tất cả tình báo và chiến thuật mà Khuyển Nhung đã sử dụng gần đây nhất đem đến đây cho ta vào bữa tối."

"Vâng."

Viên Tinh Dã cùng tướng lĩnh đàm luận xong, liền ra ngoài lều lớn, đi chung quanh quân doanh kiểm tra.

Năm đó khi Hạ Đế sắp kế vị, đã từng tra ra Tề gia tư thông với địch, đồng thời đánh đuổi Khuyển Nhung, trận chiến đó đã khiến toàn tộc nam tử Khuyển Nhung tuổi từ mười đến mười sáu đều chết, mấy chục năm sau cũng chưa thể có lại năng lực xâm lược. Vì thế cho nên mấy năm gần đây quân Bắc bộ không cần nhiều lắm.

Phải nói Hạ Đế vẫn luôn khá phòng bị Khuyển Nhung, năm đó hắn chủ trương xua quân xâm lược phương Bắc, nhưng bị tiên hoàng phủ quyết. Sau đó Hạ Đế kế vị, cũng vài lần có ý định xâm lược phương Bắc, trong triều không người nào phản đối, nhưng Khuyển Nhung vì tránh né tránh quân đội Đại Khải nên càng di chuyển sâu vào phương Bắc.

Sau đó phía Tây bị Đột Quyết xâm lấn, một nửa binh lực của Đại Khải đều đặt tại Tây Bắc bộ, quân Bắc phương lúc này mới tương đối ít.

Không nghĩ tới Khuyển Nhung nhanh vậy đã khôi phục như cũ, hơn nữa còn phản công trở lại. So với những năm nằm gai nếm mật của Khuyển Nhung, Đại Khải vẫn luôn trong cảnh thái bình, ca múa vui mừng, ngoại trừ quân Chinh Tây vẫn đánh trận bên ngoài, những quân đội khác có thể nói là ngay cả bóng dáng chiến tranh cũng không nhìn thấy.

Hơn nữa mấy năm nay Hạ Đế cũng khá bình thường, mặc dù cách hôn quân cũng còn xa, nhưng cũng không phải minh quân. Toàn bộ Đại Khải đều sống trong trạng thái mơ màng, bị Khuyển Nhung đánh đến không kịp ứng phó cũng là bình thường thôi.

Viên Tinh Dã kiểm tra xung quanh quân doanh, quân Chinh Tây lập tức phấn chấn tinh thần, từng người chào hỏi Viên Tinh Dã. Đi một vòng quân doanh, Viên Tinh Dã trở lại lều dành cho Nguyên soái đã chuẩn bị cho nàng.

Lều vải của nàng lớn hơn rất nhiều so với nhữngngười khác, thu dọn sạch sẽ. Buổi tối có người dọn cơm tối cho nàng, sau đó Bùi Thập Viễn cũng đưa tình báo và chiến thuật của Khuyển Nhung đến.

---

Sao quyển 2 này khó edit dữ???