Quyển 2 - Chương 13

Hạ Tử Mặc tiến vào quân trướng, Viên Tinh Dã đang xem địa đồ. Quân đội Khuyển Nhung đã đóng quân ở cách đây hơn trăm dặm, tuy nhiên vẫn còn chưa bày thế tiến công. Hơn nữa mấy hôm trước Hạ Đế ban thánh chỉ, muốn Viên Tinh Dã không chỉ đoạt về ba châu bị cướp đi ở U Vân mà còn muốn khiến Khuyển Nhung phải cúi đầu xưng thần.

"Nghĩ gì thế?" Hạ Tử Mặc nói.

"Lần này kẻ lĩnh binh Khuyển Nhung chính là Nhị hoàng tử Dã Lợi Cát, hơn nữa nghe nói Đại hoàng tử Dã Lợi Hợp cũng chính là tân Khuyển Nhung vương chẳng mấy chốc sẽ đến U Châu, Khuyển Nhung hiện tại có khoảng chừng hai mươi vạn đại quân, hơn nữa ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến." Viên Tinh Dã hờ hững nói, "Lần trước bọn họ thua, với tính cách của Dã Lợi Hợp, nhất định sẽ không giảng hoà."

"Bọn họ không phải nội loạn sao? Nhanh như vậy đã có kết quả ?" Hạ Tử Mặc kinh ngạc.

"Dã Lợi Hợp là người kế vị do tiên vương Khuyển Nhung chỉ định, vì vậy cho nên Hổ sư tinh nhuệ nhất trong nước sẽ nghe lệnh y, cộng thêm hắn còn quân đội tâm phúc của mình, dĩ nhiên sẽ nắm chắc phần thắng, có điều chuyện ta lưu ý không phải là cái này, mà là Khuyển Nhung vừa xuất hiện một người... bọn họ gọi hắn là Quân sư."

"Người này thế nào?"

"Trước đây binh tướng Khuyển Nhung anh dũng có thừa, trí tuệ không đủ, tuy có dũng mãnh nhưng chưa đủ khiến ta lo sợ, từ khi người này xuất hiện, binh lính Khuyển Nhung liền bắt đầu tiến thoái có đôi, ta quan sát Khuyển Nhung tác chiến mấy ngày gần đây, có thể chắc chắn, người này biết binh pháp, là một đối thủ hiếm thấy." Viên Tĩnh Dã cười nhạt, Hạ Tử Mặc nhìn vào mắt nàng thấy trong đó có một ánh sáng mang tên thích thú.

"Trận nội loạn vừa rồi Khuyển Nhung không tổn thất gì sao? Nếu như có thể đơn giản lắng chìm như thế, vì sao lúc trước còn phải cầu hòa?" Nói đến đây, Hạ Tử Mặc đột nhiên nghĩ đến một chút nghi ngờ, "Lúc trước cống phẩm do sứ giả Khuyển Nhung tiến cống, là thật sự có vấn đề hay là --- "

"Tổn thất đương nhiên là có, bốn hoàng tử hiện tại chỉ còn lại Dã Lợi Hợp và Dã Lợi Cát, hơn nữa hai người này còn bất hòa, nếu như không có trận nội loạn lần này, ta nghĩ Khuyển Nhung có thể lấy ra ba mươi vạn binh lực. Còn cầu hoà sao? Tên Dã Lợi Hợp này thay đổi thất thường, cầu hòa chỉ là trì hoãn một thời gian thôi, đợi đến khi hắn khống chế được tất cả quyền lực, lập tức phản công." Viên Tinh Dã vươn tay vuốt mái tóc phủ trước mắt Hạ Tử Mặc.

"Những trân bảo kia vốn không có vấn đề, có vấn đề là con người."

"Người?"

"Khuyển Nhung sứ giả thật sự đương nhiên không thể nào ra khỏi U Châu, những sứ giả kia là ta dùng tù binh giả dạng." Viên Tinh Dã lắc đầu, "Trong cơ thể bọn chúng có độc, Viên Bắc sẽ ở trong bóng tối bí mật giám sát, một khi xuất hiện tình huống liền khiến độc trong cơ thể bọn chúng bộc phát."

Chiêu này có thể xem là một nước cờ hiểm, có điều hiệu quả thật không tệ.

Bên này, Lạc Nhạn lấy thuốc trị thương từ trong lều của Viên Tinh Dã đi ra, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Băng đang huấn luyện Hắc y quân, liền đưa thuốc trị thương cho hắn, để hắn đem cho Bùi Thập Viễn.

Thẩm Băng nhận thuốc trị thương, gật đầu rồi rời khỏi, để lại một vài binh lính đang huấn luyện. Lạc Nhạn nhìn mấy tướng sĩ Hắc y quân bị Tướng quân bỏ mặc mà không có chút phản ứng nào, có chút bất đắc dĩ.

Thật ra Thẩm Băng cũng không phải thật sự lạnh lùng, mà là không biết phải ở chung với người khác như thế nào, cũng không thích nói chuyện, coi như là thuộc hạ nhiều năm chung sống, hắn luôn nói đi là đi, nói làm là làm.

Thẩm Băng tìm thấy Bùi Thập Viễn trong quân trướng của hắn, trong lúc tỷ thí xem thấy Bùi Thập Viễn chỉ thua một chiêu, thật ra Bùi Thập Viễn thua ở nội lực, hơn nữa bị thương cũng không nhẹ.

Lúc Thẩm Băng đến, Bùi Thập Viễn chỉ mặc áo trong và đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Thẩm Băng, cũng hơi kinh ngạc."Sao ngươi đến đây?" Nói xong phát hiện như vậy có chút thất lễ, ho khan một tiếng nói, "Thẩm tướng quân, có việc gì thế?"

Thẩm Băng đem thuốc trị thương thả đặt vào tay hắn, lạnh lùng nói, "Nguyên soái kêu ta đem đến. Mỗi ngày một viên, uống ba ngày." Bùi Thập Viễn buồn cười, hắn cũng không tức giận Thẩm Băng thắng hắn, vốn là luận võ, đương nhiên phải toàn lực ứng phó. Thật ra chỉ đưa thuốc trị thương mà thôi, sao giọng điệu lại lạnh lùng như đi đòi nợ vậy.

"Đa tạ." Tiếp nhận bình thuốc, Bùi Thập Viễn cười cảm tạ. Thẩm Băng gật đầu, xoay người rời khỏi. "Thẩm Tướng quân, ngươi đã dùng cơm trưa chưa, hay là cùng ăn đi?"

Thẩm Băng quay đầu, nhìn Bùi Thập Viễn một lúc lâu mới gật đầu.

Thật ra Bùi Thập Viễn chỉ có chút tò mò, tò mò vì sao nhiều người như vậy lại cúi đầu nghe lệnh Viên Tinh Dã, đặc biệt là người như Thẩm Băng. Dù nói Viên Tinh Dã rất lợi hại, trong cuộc họp hay trong lúc thương thảo chiến thuật có thể nhìn ra được, binh pháp có thể coi là thế gian hiếm có.

Dù không biết võ công thế nào, nhưng là Tướng soái, Viên Tinh Dã chí quân nghiêm minh, chịu cùng quân sĩ đồng cam cộng khổ đã là Danh tướng hiếm thấy trên đời.

Nếu vẻn vẹn có vậy thì còn chưa đủ để nhiều người tôn sùng nàng đến thế? Lẽ nào bởi vì nàng là con gái của Viên Lạc Tướng quân?

Nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình, Thẩm Băng uống một hớp rượu, nhìn cửa lều. Trong quân vốn không được phép uống rượu, nhưng vì Bùi Thập Viễn có thương tích, đây là rượu thuốc Viên Tinh Dã cho người chuẩn bị.

"Năm đó Nguyên soái chỉ có mười hai tuổi, đã có tài hoa nhất định, năm đó Man tộc xâm lấn, lúc ấy Nguyên soái đã nêu ý kiến với Viên Tướng quân, muốn phái ra hai ngàn người đi dụ địch. Đại quân đánh vòng tấn công (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để kết hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương). Trận đánh đó là thắng lợi lớn nhất trong lịch sử chống lại Man tộc của Đại Khải ta" Thẩm Băng nói, nhìn lêи đỉиɦ trướng, tựa như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy.

"Kết quả trong lúc lui quân, hai ngàn người dụ địch bị Man tộc bao vây đồng thời cùng Man tộc lùi vào sâu tận trong đại mạc. Vốn Nguyên soái đã sắp xếp đội ngũ tiếp ứng, thế nhưng không ngờ xuất hiện một chút tình huống, hai ngàn người này từ đi dụ địch đã biến thành mồi nhử thật sự."

"Sau đó thì sao?" Bùi Thập Viễn không nhịn được hỏi.

Thẩm Băng cười cười, đây là lần đầu tiên Bùi Thập Viễn nhìn thấy hắn cười. "Sau đó Nguyên soái chỉ huy quân tiên phong quay về thì phát hiện chuyện này, yêu cầu phái binh đi cứu bọn họ. Nhưng Viên Tướng quân không đồng ý, ngài nói người làm Soái không thể vì nhỏ mà mất lớn, nếu cứu bọn họ, sẽ tổn thất thêm nhiều người, huống hồ lúc đó còn không biết bọn họ có còn sống sót hay không."

Bùi Thập Viễn nghe say mê, rót cho Thẩm Băng một chén rượu. Thẩm Băng nhận chén rượu nói tiếp, "Sau đó Nguyên soái không tuân quân lệnh, dẫn theo những người nguyện ý cùng người đi cứu viện tiến vào đại mạc."

"Có cứu được không?" Cách làm của Viên Lạc Tướng quân cũng không thể cho là sai, trên chiến trường đa phần đều là thí chốt giữ xe.

"Hai ngàn người đi chỉ còn bốn người sống sót, mấy ngàn người Nguyên soái dẫn theo cũng chết mất mấy trăm người. Bản thân Nguyên soái cũng bị trọng thương, suýt chút bỏ mạng." Thẩm Băng nói, "Sau đó Nguyên soái bị xử theo quân pháp. Sau khi bị phạt, Nguyên soái nói: Hai ngàn người này vốn vì chiến lược sai lầm khiến cho bọn họ bị Man tộc vây gϊếŧ, người sẽ không để thuộc hạ của mình làm con mồi, coi như chỉ cứu về được thi thể, cũng phải đi cứu."

"Thật ra trong lòng Nguyên soái cũng không nghĩ gì đến chuyện thu mua lòng người hay vì nghĩa lớn gì cả. Người chỉ dựa theo quan niệm của mình mà làm việc. Thế cho nên làm thuộc hạ của người, chúng ta không cần lo lắng có một ngày nào đó sẽ đột nhiên biến thành mồi nhử, cũng không cần lo lắng đến chuyện sẽ chết không rõ ràng." Thẩm Băng cười nói: "Những binh sĩ khi ấy cùng Nguyên soái đi cứu người chính là tiền thân của Hắc y quân. Một trong bốn người sống sót trở về chính là ta."

Bùi Thập Viễn sững sờ, liền nghe Thẩm Băng nói tiếp, "Lúc đó là ta suất lĩnh hai ngàn người đó, ba người sống sót còn lại là Lạc Nhạn, Triệu Quảng và Tàng Thất. Trong những năm sau đó, toàn bộ quân Chinh Tây trên danh nghĩa do Viên Tướng quân thống lĩnh, nhưng trên thực tế là Nguyên soái mang chúng ta đi gϊếŧ địch, nếu không ngươi nghĩ xem khi ấy Nguyên soái chẳng qua chỉ là Tham tướng thôi, vì sao chúng ta lại nghe theo người."

Bùi Thập Viễn gật đầu, chẳng trách Triệu Quảng lại vô cùng tôn sùng Viên Tinh Dã, mà Viên Tinh Dã lại bổ nhiệm Tàng Thất, một người không ai biết gì về hắn thống lĩnh một quân.

"Không nên xem thường Tàng Thất, ta cũng sẽ không vô cớ chọc giận hắn." Thẩm Băng nói.

---

Chương này nhớ hồi trước lúc mình đọc đến đoạn ThẩmBăng kể lại mà nổi da gà!!!Ǽ6̕