Quyển 2 - Chương 18

Viên Tinh Dã mang theo đại quân rời U Châu, một đại đội ngũ mênh mông cuồn cuộn rời khỏi, Chủ soái đi đầu, Hạ Tử Mặc đứng trên tường thành nhìn vô số tướng sĩ bên dưới.

Viên Bắc nhìn vẻ mặt vô cảm của Hạ Tử Mặc, thấp giọng nói, "Đại nhân, trên thành gió lớn, chúng ta vẫn nên trở về thôi?"

Hạ Tử Mặc lắc đầu, yên lặng nhìn đoàn người cuồn cuộn không ngừng rời thành U Châu bên dưới. Trong mắt nàng, U Châu như con quái vật to lớn, đang nhả ra nuốt vào tất cả mọi người. Chuyến đi này, ba mươi vạn đại quân không biết có bao nhiêu người có thể sống sót trở về.

Một tướng công thành vạn cốt khô, vì Đại Khải, cũng vì Viên Tinh Dã, trận đánh này nhất định phải thắng.

Có điều, lỡ như thua, Hạ Tử Mặc cũng hi vọng Viên Tinh Dã có thể sống sót trở về. Cứ coi như những người khác đều chết hết, để nàng lựa chọn giữa ba mươi vạn người và Viên Tinh Dã, vậy Hạ Tử Mặc sẽ không nghi ngờ gì mà chọn Viên Tinh Dã. Những người khác, đều không liên quan gì đến nàng.

Đông Nam Tây Bắc bốn người đều đứng sau lưng nàng, càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu vị Hạ tài nhân ôn hòa này rồi. Gió thổi trên thành U Châu vẫn mang một chút hơi lạnh, làm rối tung mái tóc đen của Hạ Tử Mặc. Cả bốn người đều không hiểu tại sao lại cảm thấy có một cảm giác ngột ngạt, cũng không nói gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh Hạ Tử Mặc.

Bất kể nói thế nào, quan hệ giữa Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã, ạch --- nói như vậy, bọn họ phải gọi Hạ Tử Mặc là gì đây? Phu nhân? Nghĩ tới đây, bốn người đồng loạt muốn ói.

Trình Kinh đi lên đầu thành, nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Tử Mặc đang ngóng theo đội quân phía xa, mà bốn người còn lại đều yên lặng đứng sau nàng.

Nhìn thấy Trình Kinh, Viên Đông nói: "Trình tướng quân ---" Trình Kinh gật đầu, đi đến bên cạnh Hạ Tử Mặc, đứng phía sau cách nàng khoảng nửa bước. Hạ Tử Mặc nghe tiếng Viên Đông nói, cũng không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt hỏi, "Trình Tướng quân đã khỏe hơn chưa, không biết đến đây có chuyện gì?"

Trình Kinh cụp mắt nói, "Mạt tướng thẹn với Giám quân và Viên Tướng quân, không thể theo quân, cố ý tới đây tiễn các tướng sĩ."

Hạ Tử Mặc gật đầu, "Hiếm khi ngươi có lòng." Nàng hơi nâng tay lên hai bên, Viên Tây lập tức cầm áo choàng da trong tay khoác lên người Hạ Tử Mặc.

"Bản Giám quân đi trước, trên người Trình Tướng quân có thương tích, nên về nghỉ sớm, bây giờ Khuyển Nhung vừa bại. Tướng quân có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian."

Dứt lời Hạ Tử Mặc liền xoay người rời đi, bốn người chậm rãi đuổi theo.

Trình Kinh nhìn theo Hạ Tử Mặc rời khỏi, sắc mặt âm tình bất định. Ngón tay vô thức nắm chặt, chỉ cảm thấy gió ở U Châu quả nhiên lạnh thấu.

Tuy rằng Hạ Tử Mặc vốn không rành quân vụ, nhưng mấy ngày nay ở bên cạnh Viên Tinh Dã cũng học được rất nhiều, cộng thêm sự trợ giúp của Đông Nam Tây Bắc, phòng thủ thành U Châu cũng chặt chẽ hơn. Có đại quân trú đóng, U Châu cũng dần khôi phục sự phồn vinh của ngày xưa.

Lại nói Dã Lợi Hợp mang theo đại quân một đường tiến về hướng Bắc, bởi vì không còn lương thảo, tuy có bị đói, nhưng toàn bộ tăng tốc hành quân, quân Khuyển Nhung lấy kỵ binh làm chủ, bộ binh chỉ là bộ phận nhỏ, một đường đi vội, đã nhanh chóng nhìn thấy thành Hắc Phong.

"Mở cửa!" Dã Lợi Cát rống to. Người trên đầu thành nhìn thấy bọn họ, vội vã thả cổng treo xuống. Trong nhất thời tiếng vó ngựa vang khắp trời, mọi người dồn dập tiến vào thành Hắc Phong. Trở về thành Hắc Phong, việc đầu tiên chính là kiểm kê thương binh.

Lần này vốn Khuyển Nhung có hai mươi mốt vạn đại quân, cùng Dã Lợi Hợp quay trở về thành Hắc Phong chỉ có mười tám vạn người, còn có mấy vạn thương binh.

Thoáng chốc tổn thất nhiều như vậy, sắc mặt Dã Lợi Hợp vô cùng khó coi.

Quân sư cầm lấy danh sách trong tay Dã Lợi Hợp, lạnh nhạt nói, "Đại Hãn có biết vì sao người trở về ít như vậy không?"

Nếu như người khác hỏi, Dã Lợi Hợp đã sớm nổi giận, thế nhưng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy sợ vị Quân sư này, hơn nữa Quân sư quả thật rất lợi hại. Hắn hoàn toàn không dám nổi giận với Quân sư, không thể làm gì khác hơn là trầm giọng nói: "Là Bản vương suy nghĩ không chu toàn, mới dẫn đến mầm họa hôm nay."

Quân sư lắc đầu, "Ý ta cũng không phải muốn Đại Hãn nói những lời này." Hắn chỉ vào con số thương vong trên danh sách. "Thật ra tuy trận chiến đó chúng ta thua, nhưng quân chủ lực vẫn còn, có thể nói quân ta cũng không thương gân động cốt, Hổ sư bảo vệ Kinh đô, mà chủ lực cũng vẫn còn đó. Thời gian hai quân giao chiến không lâu, tử thương cũng không nhiều. Theo thần phỏng đoán ước chừng có khoảng hơn một vạn quân vì không theo kịp tốc độ của kỵ binh nên bị tuột lại phía sau."

Dã Lợi Hợp bất đắc dĩ, "Vậy theo Quân sư thấy, chúng ta phải làm làm sao?"

Quân sư lạnh nhạt nói, "Theo thần thấy, bây giờ không cần làm gì cả."

"Cái gì? Quân sư kêu Bản Hãn không cần quan tâm đến sống chết của thuộc hạ tướng sĩ?" Dã Lợi Hợp cả giận nói. "Nếu vậy, Bản Hãn còn mặt mũi nào nhìn con dân Khuyển Nhung?"

Dã Lợi Hợp tức giận vô cùng, "Vì sao không nói sớm với Bản Hãn, huống hồ không phải Bản Hãn đã hạ lệnh kỵ binh mang theo bộ binh cùng đi sao?" Một tay đập xuống chiếc bàn bên cạnh, gỗ đàn hương tốt nhất cũng bị tách làm đôi, từ từ ngã xuống.

Khắp phòng tướng sĩ đồng loạt im lặng, không một ai dám nói chuyện, Dã Lợi Hợp vốn là kẻ nóng nảy, vào lúc này không ai dám chọc giận hắn.

Chỉ có Quân sư không chút nào để sự tức giận của Dã Lợi Hợp vào mắt, "Tấm lòng bảo vệ tướng sĩ của Đại Hãn thần có thể hiểu, nhưng nếu bây giờ đi cứu viện, chẳng những không thể cứu đám binh lính đang thất tán, mà nếu gặp phải đội tiên phong của Viên Tinh Dã, thì cái được không đủ bù đắp cái mất. Mong Đại Hãn minh giám."

Dã Lợi Hợp nhìn Quân sư, có giận cũng không dám bộc phát, trong phòng vô cùng ngột ngạt, một hồi sau Dã Lợi Hợp mới nói, "Bản Hãn nhất định phải đi cứu viện, không thể để cho tướng sĩ Khuyển Nhung ta hy sinh oan uổng." Hắn giơ lên cây trường thương trong tay, cất cao giọng nói, "Ai nguyện đi cùng với Bản Hãn?"

"Mạt tướng nguyện đi theo." Mấy tướng lĩnh bước ra, vỗ ngực cất cao giọng. Dã Lợi Hợp cao giọng cười nói, "Được, không hổ là tướng lĩnh của ta, điểm tề binh mã, chúng ta lập tức ra khỏi thành."

"Không ai được đi!" Quân sư vỗ bàn lên tiếng, "Đại Hãn, đây là vì nhỏ mất lớn. Nếu có chuyện, ngài để thần ăn nói với lão Khả Hãn thế nào, ngày hôm nay không ai được phép rời khỏi căn phòng này."

Đối với Quân sư, mỗi người đều có chút sợ hãi, Dã Lợi Hợp cười nói, "Quân sư, Bản Hãn biết ngươi đúng, nhưng nếu không đi cứu viện tướng sĩ, thì dù đoạt được thiên hạ này, ta lại có tư cách gì có được nó. Thân là vương giả, không phải là cần cùng thần dân đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn sao? Mặc dù nói vương giả phải lấy đại cục làm trọng, thế nhưng nếu ngay cả người trước mắt đều cứu không được, còn nói đến đại cục gì nữa."

"Nhưng là --- "

"Đi ---" Dã Lợi Hợp nói, nhanh chân rời khỏi. Quân sư đứng lặng một hồi, thật lâu không nói gì cả. Cuối cùng mới thở dài ngồi xuống. Một ít tướng sĩ ở lại ngượng ngùng nói, "Quân sư đừng giận, Đại Hãn cũng là --- "

Quân sư lắc đầu, "Có thể là ta sai rồi. Bây giờ chỉ có thể nhìn vào ý trời. Các ngươi đến xem bố cục thủ thành, vào lúc này nhất định không thể buông lỏng."

Lại nói khi Dã Lợi Hợp đến thành Hắc Phong thì trời đã rạng sáng. Cổng thành đóng rồi lại mở, Dã Lợi Hợp mang theo năm tướng lĩnh, năm ngàn binh lính cấp tốc rời thành.

"Đại Hãn, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Một tên tướng sĩ hỏi. Dã Lợi Hợp chỉ về phía Nam, "Chúng ta theo đường cũ trở về,vừa đi vừa giơ cao ngọn đuốc, cao giọng gọi to, có thể sẽ gặp được binh lính còn sót lại."

"Nhưng sẽ không dẫn Khải quân đến chứ?"

"Không lo nhiều được, thời gian càng lâu các tướng sĩ nguy hiểm lại càng lớn."

"Vâng!"

Năm ngàn người đốt đuốc, chiếu sáng tứ phía như ban ngày, "Được, binh sĩ Khuyển Nhung ta tuyệt đối không phải kẻ sợ chết, hô lớn có Khả Hãn ở đây, người thất lạc mau trở về." Dã Lợi Hợp hô to, năm ngàn người phía sau hầu như dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn, cao giọng hô, "Vâng, tuân lệnh Đại Hãn."

So với quân Khuyển Nhung cấp tốc hành quân, Khải quân lại đi chậm hơn nhiều. Được một ngày đường liền đóng quân nghỉ ngơi, lều lớn giữa quân trắng đêm đèn đuốc sáng choang, Viên Tinh Dã ngồi ở vị trí Chủ soái, bên dưới là Lạc Nhạn, Bùi Thập Viễn và một đám tướng lĩnh, nhưng chỉ thiếu Thẩm Băng.

"Theo tốc độ của Khuyển Nhung, lúc này chắc đã đến thành Hắc Phong." Lạc Nhạn nói, "Quân ta còn phải năm ngày nữa mới có thể đến."

Đây không phải do ngựa của Khải quân không đuổi kịp tốc độc Khuyển Nhung, tuy Khuyển Nhung là dân tộc du mục, cưỡi ngựa tốt hơn Khải quân nhiều, nhưng bây giờ Khải quân có lương thảo, quân nhu, còn phải cân nhắc đến thể lực tướng sĩ, đương nhiên không thể cấp tốc hành quân.

"Hai ngày nay quân ta có thể an ổn lên đường, qua hai ngày tới, quân Khuyển Nhung chỉnh đốn xong, đương nhiên sẽ chặn chúng ta trên đường, dựa theo cách làm trước giờ của Khuyển Nhung, nhất định sẽ toàn quân dốc hết toàn lực." Bùi Thập Viễn nói.

"Lần này tuy chúng ta đánh bại quân Khuyển Nhung, nhưng chủ yếu dựa vào đánh lén, chủ lực của bọn chúng vẫn còn, chúng ta không thể xem thường." Triệu Quảng nói.

Tuy đánh thắng trận, thế nhưng bọn họ cũng không có biểu hiện tự mãn, vì ai nấy đều biết chiến dịch chân chính còn ở phía sau.

Viên Tinh Dã vẫn nhìn bản đồ trước mắt, sau đó nói, "Ngày mai Bùi Tướng quân mang đội quân dưới quyền gia tốc hành quân, cần phải đuổi theo Hắc y quân, hợp với bọn họ cùng nhau vây bắt đám du binh tán tướng của Khuyển Nhung, nếu ta đoán không lầm, Dã Lợi Hợp nhất định sẽ phái binh cứu viện, đến lúc đó cố gắng hết sức mình tiêu diệt quân Khuyển Nhung."

"Vâng." Bùi Thập Viễn đứng dậy lĩnh mệnh, thuộc quyền hắn có bảy vạn nhân mã, hầu như đều là kỵ binh, có thể nói ngoại trừ Hắc y quân ra thì đây là đội quân tinh nhuệ nhất của Viên Tinh Dã. Viên Tinh Dã có thể để hắn chỉ huy bọn họ, Bùi Thập Viễn vẫn có chút kinh ngạc. Triệu Quảng, Tàng Thất và quân Chinh Tây trước đây đều hiểu.

Đây là Viên Tinh Dã căn cứ vào năng lực của Bùi Thập Viễn mà định, trong này ngoại trừ Thẩm Băng, thì đúng là Bùi Thập Viễn lợi hại nhất. Bất luận là võ công hay quân sự, đều là ứng cử viên tốt nhất.

Thẩm Băng không có ở đây, trời vừa sáng Viên Tinh Dã liền phái bọn họ mang theo quân nhu, gia tốc hành quân đuổi theo đám quân Khuyển Nhung bị rơi lại phía sau.

Hội nghị kết thúc, tất cả mọi người đều trở lại lều vải của mình, Lạc Nhạn cũng theo Viên Tinh Dã trở lại lều lớn của Nguyên soái.

"Nguyên soái, nghỉ ngơi sớm đi, Đông Nam Tây Bắc không ở đây, có cần điều vài người đến không?" Lạc Nhạn nói, trước đây bốn người này là thân binh của Viên Tinh Dã, phụ trách an toàn của Viên Tinh Dã và một ít việc vặt, bây giờ bốn người đều theo Hạ Tử Mặc, Lạc Nhạn không biết có nên điều phối vài người khác hay không.

"Cũng được, điều hai người là được rồi." Viên Tinh Dã nói, Lạc Nhạn lĩnh mệnh.

Sáng hôm sau, Viên Tinh Dã dậy rất sớm, thân binh do Lạc Nhạn điều đến đã ở ngoài trướng chờ đợi, Viên Tinh Dã luôn không thích có người hầu hạ, sau khi rửa mặt xong mới ra cửa nhìn đến hai thân binh mớicủa mình.