Quyển 2 - Chương 4

"Báo, Tướng quân! Khải binh bên ngoài khiêu chiến." Trong thành U Châu, một tên binh sĩ Khuyển Nhung vội vã chạy vào phủ tướng quân. Nơi này vốn là phủ đệ của Phủ doãn U Châu, hiện tại bị Khuyển Nhung dùng làm phủ tướng quân tạm thời.

Đại tướng Khuyển Nhung lưu lại thủ thành tên là Vãng Lợi Ba Luân, có thể được giữ lại để thủ U Châu thì biết hắn tuyệt đối không phải một người tầm thường, nghe thuộc hạ báo cáo, Vãng Lợi Ba Luân cũng không biểu hiện hoang mang hay kích động gì cả. Nếu như quân đội Đại Khải không tiến công trong thời điểm quân số bọn hắn ít như vậy thì hắn mới cảm thấy kì quái.

"Ta ngược lại muốn xem thử Khải quân có thể làm nên trò trống gì." Tuy rằng nhân số ít đi, nhưng vẫn thừa sức thủ thành. Đi lên tường thành, nhìn Bùi Thập Viễn đứng trước trận, bên cạnh là Trương Đoan Nhiên. Trương Đoan Nhiên tay cầm trường thương, đang cất cao giọng mắng chửi.

"Xem ra Bùi Thập Viễn muốn trong thời gian đón tết đoạt lại U Châu để cho Hoàng đế Đại Khải một câu trả lời." Vãng Lợi Ba Luân cười nói. "Chú ý thủ thành, đóng chặt cửa thành! Chúng ta chỉ cần trú đóng ở đây, bắn tên để bọn họ không cách nào tới gần."

Sau khi Viên Tinh Dã đến, cũng không lớn tiếng rêu rao, nên Khuyển Nhung cũng không biết vị trí chủ tướng đã đổi người, nhìn thấy vẫn là Bùi Thập Viễn, Vãng Lợi Ba Luân tự nhiên cho rằng hắn muốn trả lại mối thù lúc trước, cũng không quá lưu tâm đến hắn.

Trận tiến công này đánh năm ngày liên tục, ngày nào cũng tiến công, đánh đến mồng năm. Khải quân mỗi lần công thành chỉ phái một nửa quân số, quân đội luân phiên nghỉ ngơi, mà Khuyển Nhung thì ngày ngày trú đóng, rất nhanh chóng hiện ra vẻ mỏi mệt.

Thế nhưng Khải quân dùng xa luân chiến như vậy lại thương vong không ít người. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Bùi Thập Viễn càng ngày càng nóng nảy, ngay cả Trương Đoan Nhiên cũng bị thương không nhẹ.

So ra thì tình cảnh Khuyển Nhung bên kia cũng không tốt cho lắm, con số thương vong cũng từ từ tăng lên.

"Tướng quân, tiếp tục như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng không cầm cự nổi?" Phó tướng của Vãng Lợi Ba Luân nói.

"Quân đội Đại Khải cũng sắp không xong rồi, bất luận thế nào, chúng ta nhất định phải phòng thủ."

"Tướng quân, hay là dùng dân chúng trong thành U Châu làm con tin..." Phó tướng nói. Vãng Lợi Ba Luân đứng trên tường thành, nhìn về phía mấy chiếc máy bắn đá cách đó không xa.

"Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Mặc dù Quân sư cứ luôn dặn dò không được bất lợi với dân chúng, nhưng ta cũng chưa từng quan tâm đến lời nói của hắn, chỉ là... ngươi cho rằng mấy cái máy bắn đá đó là trang trí thôi sao?" Khải quân vẫn không cần máy bắn đá, chính là không muốn bức bách quân đội Khuyển Nhung. Một khi Khuyển Nhung dùng dân chúng làm lá chắn, như vậy Khải quân nhất định sẽ dùng tới máy bắn đá.

Vào lúc này, cả hai đều có sự kiêng dè lẫn nhau, vì lẽ đó chỉ có thể từ bỏ thủ đoạn cứng rắn cuối cùng.

"Thám báo phái đi đã trở về chưa?" Vãng Lợi Ba Luân hỏi.

"Hồi bẩm Tướng quân, thám báo không một ai trở về." Phó tướng đáp. Trong lòng Vãng Lợi Ba Luân hiện lên một suy nghĩ không tốt, nhìn Bùi Thập Viễn đang tổ chức tấn công bên dưới.

Hắn đã đánh với Bùi Thập Viễn rất nhiều trận, đối với chiến thuật của đối phương đã có thể gọi là rõ như lòng bàn tay, bây giờ thế tiến công và chiến thuật đúng là tác phong của Bùi Thập Viễn. Hắn đã cầu viện rồi, chỉ cần thêm hơn hai vạn quân nữa thôi, hắn ắt có niềm tin đối mặt mười vạn đại quân của Bùi Thập Viễn.

"Báo --- Tướng quân, Quân sư hồi âm." Phía sau có một tướng sĩ nhanh chóng chạy lên tường thành, đem một phong thư giao cho Vãng Lợi Ba Luân, hắn mở ra nhìn lướt vài lần, sắc mặt từ vui đến giật mình, sau đó biến thành tức giận. Cuối cùng nổi giận đùng đùng ném thư xuống đất.

"Tướng quân?" Phó tướng không rõ.

"Quân sư nói các Hoàng tử không chịu xuất binh, Hổ sư hộ vệ Đại Hãn hiện tại không thể rời khỏi, vì vậy nên không cách nào xuất binh." Lúc Vãng Lợi Ba Luân nói chuyện, đã khôi phục yên tĩnh. "Có Quân sư phụ tá thêm vào Đại Hãn anh minh, bộ tộc Khuyển Nhung chúng ta vốn có thể làm chủ Trung Nguyên, bây giờ --- bây giờ ---" hắn nhìn Bùi Thập Viễn đang chỉ huy bên dưới, vẻ mặt lộ chút cay đắng. "Bây giờ chỉ nghe theo mệnh trời, hi vọng trời không diệt Khuyển Nhung ta."

Bùi Thập Viễn cũng đang lòng như lửa đốt, Viên Tinh Dã cho hắn sáu ngày, toàn lực tiến công U Châu, không nghĩ tới chỉ vẻn vẹn có ba vạn quân thủ thành lại có thể chống mười một vạn đại quân của bọn họ. Con số tổn thương gia tăng mỗi ngày, thương binh đều giao cho Triệu Quảng mang về hậu phương, tiếp tục như thế, sau năm ngày, quân số có thể dùng chỉ còn năm vạn.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Bùi Thập Viễn liền phát động thế tiến công rất sớm.

Hôm giao thừa, hắn đang định cùng Trương Đoan Nhiên đi uống rượu, liền bị Viên Nam gọi ra bên ngoài trấn, Viên Tinh Dã đứng nơi đầu ngọn gió, lạnh lùng nói: "Bùi tướng quân, Bản soái cho ngươi sáu ngày, nếu như ngươi có thể đoạt lại U Châu, Bản soái lập tức dâng thư lên Hoàng thượng, xóa bỏ chuyện thất bại trước đây."

Bùi Thập Viễn không để ý chuyện lúc trước, nhưng hắn lại để tâm có thể đoạt lại U Châu hay không. Trong mắt hắn, để mất là U Châu là chuyện vô cùng nhục nhã, nếu như có thể đoạt lại từ tay mình, sẽ khiến trong lòng hắn khá hơn một chút.

Ngày thứ sáu, Bùi Thập Viễn đích thân ra trận, có mấy lần binh sĩ đã dựng được thang mây, thậm chí leo lên đầu tường, thế nhưng vẫn bị Khuyển Nhung đánh rơi xuống. Bên dưới thành U Châu, xác chết nằm khắp nơi.

Chiến sự vẫn kéo dài đến đêm, song phương đều đốt đuốc tiếp tục chiến đấu, thế nhưng Khải binh cũng không còn leo lên đầu tường.

Phía sau, Viên Tinh Dã thân mặc áo choàng đen cưỡi chiến mã, theo sau có Viên Nam Viên Đông và thủ lĩnh thám báo quân Bắc bộ, tướng lĩnh phụ trách tất cả tình báo và thám báo quân Bắc bộ, Chu Lang. Bởi vóc dáng hắn khá nhỏ, lại đen hơn người thường, vì vậy mọi người gọi hắn là Chu hắc tử.

"Bên trong thành thế nào rồi?" Viên Tinh Dã hỏi.

"Trong thành thám tử đã chuẩn bị ổn thỏa." Chu Lang nói.

Viên Tinh Dã gật đầu, nhìn nơi đang giao chiến cách đó không xa. "Viên Đông." Viên Tinh Dã gọi. Viên Đông hiểu ý gật đầu, giục ngựa chạy về phía đang giao chiến.

"Bùi tướng quân." Viên Đông giục ngựa đến trước hắn. Bùi Thập Viễn lau vết máu trên mặt, "Chuyện gì?"

"Phụng lệnh Nguyên soái, lui."

"Cái gì?" Bùi Thập Viễn quát, "Nàng ta chỉ là một nữ nhân thì biết cái gì, đánh trận thì trốn ở phía sau. Thế nào? Bây giờ thấy nhiều người chết như vậy nên chịu không nổi. Chịu không nổi thì đừng tới chiến trường, đây là chỗ của nam nhân, không phải chỗ dành cho nữ nhân hậu cung các người."

"Bùi tướng quân, Nguyên soái cho ngươi sáu ngày, bây giờ tử thương vô số, thế nhưng vẫn không đoạt lại được U Châu." Viên Đông lạnh lùng nói. "Đây là quân lệnh."

"Lão tử mặc kệ cái gì là quân lệnh, bây giờ lão tử phải đoạt lại U Châu." Bùi Thập Viễn lửa giận ngút trời, đẩy Viên Đông ra xông về phía trước. Mấy thân binh phía sau hắn giục ngựa đuổi theo.

Vãng Lợi Ba Luân ở trên tường thành thấy rất rõ ràng, tuy rằng không nghe được đối thoại, thế nhưng vẫn hiểu Bùi Thập Viễn đang bất hòa với một tướng lĩnh. Đúng lúc này đột nhiên xảy ra biến cố bất ngờ, Viên Đông phi thân về phía trước đánh một phát vào gáy Bùi Thập Viễn.

Viên Đông vốn không phải đối thủ của Bùi Thập Viễn, thế nhưng Bùi Thập Viễn khổ chiến mấy ngày, thể lực đã sớm tiêu hao đến mức hầu như không còn, lập tức bị Viên Đông chế phục được ngay. Thân binh bên người Bùi Thập Viễn mắt thấy Tướng quân của mình bị trói, đều trợn mắt nhìn Viên Đông.

"Nguyên soái có lệnh, lui lại."

Tựa như đáp lại lời nói của Viên Đông, xa xa vang lên tiếng tù và hiệu lệnh lui binh. Bùi Thập Viễn bị Viên Đông đánh bất tỉnh, thương tích trên tay Trương Đoan Nhiên chưa lành, Triệu Quảng lại ở phía sau. Toàn bộ Khải quân trong lúc nhất thời như quần long vô thủ (rắn mất đầu). Vừa nghe được tiếng tù và hiệu lệnh, trong nhất thời toàn bộ lùi về sau một cách tán loạn.

"Đây là ---" Vãng Lợi Ba Luân không hiểu.

"Dường như tướng soái của Khải quân bất hòa, lúc trước thám tử có báo lại nói Khải quân chia làm hai phe." Phó tướng cũng nghi hoặc, thế nhưng có thể thở phào thì tốt rồi. "Chỉ là bọn hắn lui lại thật không có chương pháp gì cả."

"Mấy ngày nay công thành, quân ta tử vong có khoảng một vạn, Khải quân thương vong gấp ba chúng ta." Vãng Lợi Ba Luân nói. "Nếu là bây giờ phái người truy kích, nhất định khiến bọn hắn thương vong phần lớn chủ lực."

"Tướng quân --- vậy quá mạo hiểm."

"Không sai, thế nhưng coi như bọn họ có mai phục thì có thể làm gì? Bọn họ chỉ còn bảy vạn người, cho dù bảy vạn quân toàn bộ mai phục, ta cũng chắc chắn phá được vòng vây. Huống hồ binh lính phân tán trong lúc nhất thời e là không cách nào bày trận." Vãng Lợi Ba Luân nói. "Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, thành U Châu sớm muộn cũng sẽ bị phá."

Cách đó không xa, Viên Tinh Dã và Viên Nam nhìn Khải quân lui lại, Viên Đông mang theo Bùi Thập Viễn còn đang hôn mê trở về. Chu Lang nhìn Bùi Thập Viễn một chút, có chút thông cảm với hắn. Lẽ nào bọn họ đều không nhìn ra được Viên Tinh Dã? Tuy ngày thường Viên Tinh Dã ôn hòa nhiều hơn bá đạo, cười nhiều hơn lạnh lùng. Nhưng Chu Lang khẳng định, Viên Tinh Dã tuyệt đối là loại người hắn sẽ không dám chọc giận.

"Nguyên soái? Vãng Lợi Ba Luân sẽ hạ lệnh truy kích sao?"

"Bộ tộc Khuyển Nhung đều háo chiến, hắn cũng vậy. Huống hồ còn có cơ hội tốt như vậy." Viên Tinh Dã nói. Nàng nhìn cổng thành U Châu đóng chặt, quả nhiên, cửa thành từ từ hạ xuống.

Khóe miệng Viên Tinh Dã lộ ra một nụ cười.