Chương 1

“Không biết phụ hoàng nghĩ gì mà lại còn tổ chức cung yến để đón tiếp nàng ta!"

“Chỉ là một kỹ nữ bị nước địch coi như đồ chơi mà thôi, không chừng trên người bị nhiễm bệnh tìиɧ ɖu͙©, chỉ cần ngồi cùng một chỗ với nàng ta, bổn công chúa cũng cảm thấy bẩn thỉu!"

Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt không biểu tình mà nghe mấy lời oán giận của hoàng muội phía sau.

Không chỉ ta, tất cả mọi người có mặt cũng đều nghe rõ lời của nàng.

Bọn họ không chỉ không bênh vực ta, mà còn lúc nhìn về phía ta hiển thị rõ trào phúng, không chút nào che giấu.

Nhưng ta nhớ rõ.

Bốn năm trước, lúc bọn họ đưa ta ra khỏi hoàng thành, triều thần có mặt ở đây đều lần lượt cúi đầu hành lễ với ta.

“Lục công chúa lấy thân mình để dập tắt chiến tranh, quả là đại nghĩa.”

Ta dùng ngón tay xoa nhẹ mép tách trà, gọi tâm phúc đến: “A Liên.”

“Cửu hoàng muội nói năng lỗ mãng, vả miệng.”

A Liên gật đầu, nhanh chóng bước đến trước ghế của Cửu hoàng muội.

Cửu hoàng muội đại kinh thất sắc, vội vàng sai mấy cung nữ ngăn cản A Liên.

Nhưng mấy người ở trong cung lâu năm này làm sao có thể là đối thủ của A Liên?

Dù sao thì trong suốt bốn năm qua, ta và A Liên đều là dùng thân xác này để chịu đựng những sự tra tấn vô nhân đạo đó.

Trong điện Long Dương vang lên tiếng bàn tay thanh thuý.

Cửu hoàng muội đứng bật dậy: "Thẩm Dương Viêm, ngươi dám đánh ta?"

"Ngươi có biết ta chính là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất hay không? Ta sẽ đi nói với phụ hoàng ngay, xem ông ấy sẽ xử lý ngươi như thế nào——"

"Sủng ái?", Ta lên tiếng cắt ngang lời nàng.

Lại nghiêng đầu đi, nhìn gương mặt nàng bị A Liên đánh đến đỏ bừng.

"Ngươi cho rằng, sủng ái ngươi, là dùng cái gì đổi lấy?"

Ta khẽ cười một tiếng: “Bốn năm trước, hoàng đế Chu Quốc phái quân tinh nhuệ, chỉ sáu ngày đã chiếm được mười ba thành phía bắc của Tề Quốc chúng ta.”

“Nếu không có ta, cùng với những nữ tử trinh trắng cùng bị dâng lên Chu Quốc làm cống phẩm, hiện giờ người bị quân địch ngàn người cưỡi vạn người đạp, cũng có thể là Cửu hoàng muội của ta đấy.”

Bốn năm trước, trận chiến ở biên giới phía bắc là nỗi ác mộng của tất cả người dân Tề Quốc.

Giờ đây nghe ta nhắc tới, mới vừa rồi những người muốn lên tiếng bất bình thay cho Cửu hoàng muội cuối cùng vẫn là nhắm lại miệng.

Bốn năm này an ổn thái bình là dùng cái gì đổi lấy, trong lòng bọn họ biết rõ ràng.

“Dương Viêm, thôi đi.”

Một giọng nói trầm thấp của nam tử đột nhiên mở miệng gọi tên ta.

Lúc này, ngũ hoàng tử được phụ hoàng coi trọng nhất, cũng là người có khả năng cao nhất được lập làm thái tử cau mày nhìn ta.