Chương 17

"Ấm Niên, tối nay nhớ qua đây ăn cơm rồi về nhé."

Sau đó, Lâm Ngọc Trân lại nhìn về phía Phong Ấm Niên.

Gia đình Trương Nhu Nhu đều rất quen thuộc với Phong Ấm Niên.

Ba năm cấp ba, số lần Phong Ấm Niên ăn uống, ngủ lại nhà Trương Nhu Nhu nhiều vô kể.

"Vâng ạ." Phong Ấm Niên gật đầu, ngồi sau xe điện vẫy tay chào Lâm Ngọc Trân.

Trương Nhu Nhu vặn tay ga, tiếp tục lên đường.

Chưa đến hai mươi phút, hai người đã quay lại thôn Thanh Bình.

"Nhanh lên, nhanh lên." Phong Ấm Niên sốt ruột xuống xe. Cô sợ chậm trễ sẽ khiến mèo và chó bị ngộp chết trong bao tải.

"Mình biết cậu rất gấp, nhưng đừng vội."

Trương Nhu Nhu giơ tay lên.

So với Phong Ấm Niên, rõ ràng cô có kinh nghiệm hơn nhiều.

Đầu tiên, cô đóng cửa lớn của sân lại, sau đó xách bao tải đựng mèo con vào phòng chứa đồ.

Đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ thông gió lại.

Sau đó mới yên tâm mở bao tải ra.

Vừa mở bao tải, chú mèo cam đã lao ra như một cơn gió, chui tọt vào gầm tủ. Bên trong bụi bặm, mạng nhện giăng đầy, ánh sáng lờ mờ, nhưng có thể mang lại cảm giác an toàn cho chú mèo nhỏ.

"Chúng ta ra ngoài đi."

Trương Nhu Nhu từng nuôi mèo, biết tập tính của mèo nhà.

Sau khi mua về, trước tiên nhốt nó trong phòng, đừng quan tâm, để nó kêu vài ngày.

Đợi đến khi mèo con kêu đến khan cả giọng, nó sẽ tự động im lặng.

Thông thường đến lúc này, chú mèo con vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm sẽ bắt đầu chậm rãi khám phá xung quanh, đến bước này, bạn có thể thử tiếp xúc với nó, ví dụ như cho ăn ở khoảng cách xa, hoặc ngồi xổm từ xa và nhìn nó.

Trước đó, bạn chỉ cần cung cấp thức ăn và nước uống ở vị trí cố định, những lúc khác cứ coi như không có con mèo đó.

Đừng làm phiền, càng đừng cố tình bắt nó ra để vuốt ve.

Trương Nhu Nhu và Phong Ấm Niên ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Sau đó, họ trực tiếp mở bao tải đựng chó con ra ngay trong sân.

Nói về gan dạ, thích nghi với người lạ và môi trường mới, chó con rõ ràng hơn mèo con nhiều.

Hơn nữa, chó không biết leo cây, leo tường, chỉ cần đóng chặt cửa sân, dù không gian không hoàn toàn bịt kín thì chó con cũng không chạy đi được.

Vì vậy, Trương Nhu Nhu có thể yên tâm thả chó con ra sân.

"Ư ư ư."

Có lẽ do Trần Tử Quân thường xuyên chơi đùa với chú chó con nên dù thay đổi môi trường và chủ nhân mới, chú chó con mắt lác vẫn không hề sợ hãi, vừa bò ra khỏi bao tải đã ư ư ư chạy đến bên chân Trương Nhu Nhu, cọ cọ vào mắt cá chân cô một cách thân thiết.

"Oa! Nó chẳng sợ người lạ tí nào." Phong Ấm Niên cũng ngồi xổm xuống, hướng về phía chú chó con phát ra âm thanh "chụt chụt" đầy mê hoặc.

Chú chó con lập tức vẫy đuôi, lảo đảo chạy về phía Phong Ấm Niên.

Mọi việc sau đó diễn ra rất đơn giản.

Trương Nhu Nhu lấy thức ăn mẹ cho ra, chia theo tỷ lệ phù hợp, sau đó đổ thêm nước sạch. Một phần để trong bếp, một phần để trong phòng chứa đồ.