Chương 22



Trương Nhu Nhu trở về sân, vuốt ve Trương Hắc Hắc một lúc, Trương Kiến Quốc đã gửi số điện thoại của ông chủ bán phân dê đến.

Lẽ ra Trương Kiến Quốc có thể giúp Trương Nhu Nhu gọi điện, nhưng nghĩ đến đây là ý tưởng của Trương Nhu Nhu, ông không nhúng tay vào nữa, để Trương Nhu Nhu tự mình lo liệu.

Dù sao Trương Nhu Nhu cũng không đi học nữa, hiện tại lại nhận quản lý bảy mẫu ruộng, không thể coi là con nít được nữa, rất nhiều việc nên tự mình học cách giải quyết.

Trương Nhu Nhu trực tiếp bấm số gọi đi.

Sau khi trao đổi ngắn gọn, cô mua năm tấn phân dê phơi khô với giá 200 tệ một tấn.

Hẹn thời gian giao hàng xong, Trương Nhu Nhu cúp điện thoại.

“Con về nhà đây, chiều con mang cơm qua cho ba.”

Cúp điện thoại, xoa đầu Trương Hắc Hắc thêm cái nữa, Trương Nhu Nhu quay về thị trấn.

Trở về nhà trò chuyện với mẹ một lúc, thời gian còn lại là ăn cơm và tu luyện.

Cho đến bốn giờ chiều.

Trong phòng Trương Nhu Nhu, Trương Nhu Nhu mở mắt, ngừng tu luyện.

Cô xuống lầu chào mẹ, sau đó lái xe điện về thôn Thanh Bình.

Về đến thôn Thanh Bình, trước tiên cô thay nước sạch và thức ăn cho Trương Hắc Hắc và Trương Cam Tọa, sau đó lái xe điện ra ruộng.

Qua quan sát sáng nay, Trương Nhu Nhu phát hiện xe điện có thể chạy thẳng đến bìa ruộng chanh leo, cô tự nhiên không cần phải đi bộ nữa.

Dừng xe điện, Trương Nhu Nhu cầm một chiếc kéo tỉa cây đi vào ruộng chanh leo.

Cây chanh leo vừa thu hoạch xong cần được tỉa cành đơn giản.

Công việc này, thường thì những người có mười năm tám năm kinh nghiệm trồng trọt mới làm được.

Nhưng Trương Nhu Nhu thì ngoại lệ.

Bởi vì tuy cô không có kinh nghiệm trồng chanh leo.

Nhưng vẫn câu nói đó, cây chanh leo có nhu cầu gì, cô chỉ cần hỏi là biết ngay.

“Cành nào của mày không cần nữa?”

Trương Nhu Nhu bắt đầu từ mép ruộng.

Lần này không phải hỏi tất cả cây chanh leo, mà là hỏi từng cây một, chính xác đến từng cá thể.

“Cành thứ năm bên trái, cành thứ ba bên phải, cành thứ… bên phải…”

Cây chanh leo này nói một hơi.

Những cành mà nó nói cần cắt bỏ, hoặc là cành ăn bám chất dinh dưỡng, hoặc là cành già cỗi bị hư hại, hoặc là cành mọc quá dày che mất ánh sáng.

Tóm lại là những thứ vô dụng, giữ lại cũng không nở hoa kết trái đâu.

Trương Nhu Nhu tỉa xong.

Cuối cùng, cây chanh leo vẫn không quên bày tỏ khát vọng về phân bón hữu cơ.

“Chờ đã, nhịn thêm khoảng năm ngày nữa.”

Điều này Trương Nhu Nhu cũng không có cách nào đáp ứng ngay được.

Phân dê ngày mai mới đến, nhưng không thể bón xuống ruộng ngay mà cần phải qua các bước ủ, lên men thì mới có thể sử dụng được.

Nếu không sẽ sinh ra sâu bệnh, còn làm cháy rễ cây, không bón còn hơn.

“Vâng.”

Cây chanh leo chỉ đành lắc lư cành lá tủi thân, em đói, nhưng em không nói.

Trương Nhu Nhu đi đến cây chanh leo tiếp theo.

“Ngứa mông quá!”

Lần này, Trương Nhu Nhu còn chưa kịp hỏi, cây chanh leo đã học được cách giành trả lời trước.