Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Đế Về Quê: Cày Ruộng Livestream, Cả Thế Giới Chấn Động!

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
"..."

Bàn ăn rơi vào trầm mặc trong giây lát.

Trương Kiến Quốc còn lấy tay móc tai, nghi ngờ tai mình có vấn đề hay không.

Họ vừa nghe thấy gì vậy?

Trương Nhu Nhu, một cô gái nhỏ nhắn, lại muốn về quê trồng trọt?

Emmmm…

Thật bất ngờ.

"Phụt!"

Trương Dương Dương càng không nhịn được mà phun cơm ra, may mà kịp thời quay đầu sang chỗ khác.

Cậu vội vàng lau miệng, ngẩng đầu nhìn Trương Nhu Nhu: "Em gái, em có bị kí©h thí©ɧ gì không đấy?"

"Ừm."

Không ngờ Trương Nhu Nhu lại gật đầu rất thẳng thắn: "Làm công nhân hai tháng, em đã hiểu sâu sắc rằng, làm một người lao động bình thường là con đường chết. Đừng nói đến việc mua xe mua nhà, ngay cả việc nuôi sống bản thân cũng khó."

Bàn ăn lại rơi vào im lặng.

Lời Trương Nhu Nhu nói thật ra không sai, nhưng những lời này từ miệng một cô gái 18 tuổi như cô nói ra thì có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, kỳ quái thì kỳ quái.

Nhưng Trương Kiến Quốc suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.

Lý do đồng ý thực ra cũng rất đơn giản.

Thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất.

Chi phí thử nghiệm thấp!

Chỉ là trồng trọt mà thôi, nhà bọn họ có bấy nhiêu đất, Trương Nhu Nhu có quậy phá thế nào cũng không đến mức thua lỗ.

Còn vườn vải…

Chẳng lẽ Trương Nhu Nhu có thể khiến tất cả cây vải chết hết sao?

Cùng lắm, cùng lắm, là không ra quả mà thôi.

Còn điểm thứ hai.

Chính là khoảng cách gần, Trương Nhu Nhu coi như là làm việc dưới mí mắt của ông, Trương Kiến Quốc có thể yên tâm hơn một chút.

Tuy nói là về quê, nhưng thực ra quê của Trương Nhu Nhu cũng không xa, đi xe máy điện chưa đầy hai mươi phút là đến nơi.

Khoảng cách gần như vậy, có chuyện gì Trương Kiến Quốc cũng có thể giúp đỡ ngay lập tức.

Điều này chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc để Trương Nhu Nhu lên Bắc Kinh sống một mình, chỉ báo tin vui không báo tin buồn sao?

Cho nên.

Quyết định này của Trương Nhu Nhu, thoạt nhìn có vẻ kỳ lạ, nhưng Trương Kiến Quốc sau khi suy nghĩ kỹ lại thấy rất ổn.

Vì vậy ông không chút do dự liền đồng ý.

Nhận được câu trả lời như mong đợi, Trương Nhu Nhu hài lòng tiếp tục ăn cơm.



Mười phút sau.

Hai anh em Trương Nhu Nhu lên lầu hai về phòng, Lâm Ngọc Trân rốt cuộc nhịn không được nói với Trương Kiến Quốc: "Sao anh lại đồng ý với con bé?"

"Chứ không thì sao?"

Trương Kiến Quốc lại hỏi ngược lại: "Con bé ở độ tuổi này, chính là lúc thích quậy phá, em không cho con bé làm cái này, nó cũng sẽ tìm việc khác để quậy phá, em nghĩ em có thể khuyên được nó sao? Để con bé ngoan ngoãn đi làm công?"

"Nghĩ đến Lâm Phàm đi, Nhu Nhu chỉ là quậy phá mảnh đất nhà mình, em nên vui mừng đi."

Lâm Ngọc Trân nhất thời không nói nên lời.

Lâm Phàm, con trai út của anh trai Lâm Ngọc Trân, năm ngoái tốt nghiệp cấp ba, cũng là người thích quậy phá.

Hình như cũng vào khoảng thời gian này năm ngoái, Lâm Phàm năn nỉ xin gia đình mười vạn, muốn cùng bạn học hùn vốn làm đại lý cửa hàng tiện lợi.
« Chương TrướcChương Tiếp »