Chương 3: Kiều Yên

Chương 3: Kiều Yên

Editor: L’espoir

*

Kiều Yên đang cố khiến cho mình làm đà điểu, che đậy tất cả âm thanh, phía trước cô có thêm một đôi giày ngụy trang quân sự, phía trên giày ngụy trang là một đôi chân thon dài cao ngất, có thể mặc bộ đồ ngụy trang rộng lớn thon dài đẹp mắt như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Chỉ là khí thế của người nọ tương đối dọa người, tạo ra một cái bóng lớn trước mặt Kiều Yên, không phải cô bị nhận ra rồi đó chứ.

Cô cúi đầu chờ đợi, nhưng người nọ vẫn không nói chuyện, im lặng đánh giá, Kiều Yên càng sợ hãi.

“Kiều Yên, nam, 22 tuổi…”

“Cánh tay nhỏ chân nhỏ, gầy như vậy, nhìn một chút cơ bắp cũng không có.”

Cô còn chưa nói xong, đã bị cắt đứt, người đàn ông mặt sẹo vừa mở miệng đã hạ thấp dáng người của cô.

Hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt Kiều Yên, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Giống như gà con vậy, căn cứ của bọn ta không nuôi mấy người lười biếng.”

Cô không thích mùi thuốc lá, ở thời hiện đại, Kiều Yên không thích đàn ông hút thuốc, nhưng hơi thở của hắn lại không khó ngửi.

Vóc dáng của Kiều Yên rất đẹp so với nữ giới, nhưng nếu so với nam giới, mà còn là đàn ông ở thời tận thế, vậy nhất định là không chiếm bất kỳ sự ưu thế nào.

Nếu không tranh thủ, cô sẽ không thể tiến vào căn cứ, thế giới bên ngoài nguy hiểm rập rình, nên cô phải cố gắng tiến vào.

Kiều Yên ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo, “Tôi có biết một chút về lập trình, có thể tập trung nghiên cứu hệ thống phòng ngự của căn cứ.”

Ánh mắt của cô là màu hổ phách nhạt, lúc nhìn chằm chằm vào một người nào đó sẽ nói một cách nghiêm túc, sáng lấp lánh phảng phất như có thể bắn ra ánh sao, “Tôi sẽ không ăn không ngồi rồi.”

“Kỳ Dã!” Một cánh tay bỗng nhiên ôm bả vai hắn, người tới mặc áo trắng thể thao, khí chất tràn ngập thanh xuân thiếu niên, cười rộ lên khóe miệng lộ ra hai cái răng hổ nhọn, nếu như đây không phải tận thế, quanh thân hắn đều là hơi thở hotboy, “Anh Đại Phong tìm anh lâu lắm rồi đó.”

Thì ra người đàn ông có vết sẹo tên là Kỳ Dã, quả thật rất hoang dã, giống như sư tử hung mãnh, Kiều Yên nghĩ thầm.

“Đừng nhắc cậu ta với tôi, chính là cậu ta là người đã lừa tôi tới đây, còn có thể không biết tôi đang ở đâu hay sao?” Kỳ Dã dập tắt điếu thuốc, kéo cánh tay thiếu niên ra.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!