Chương 6

Xe ngựa đi tới Tống phủ, Đồ Hòa xuống xe ngựa mới phát hiện cửa lớn thật sự đã đóng chặt, trên cửa đã dán bảng ngữ, dựng cột cờ, Đinh Nghị đi tới gõ cửa.

Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra, một nam tử có vẻ là quản gia bước ra, vừa nhìn thấy Đồ Hòa, hai mắt mở lớn lại theo bản năng muốn đóng cửa lại.

Đồ Hòa tay mắt lanh lẹ, tiến lên một bước cản lại, lúc nhìn về phía quản gia, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Đóng cửa làm gì?”

Khí thế núi lớn đè ép.

Quản gia hơi ngả người về phía sau, sợ hãi trả lời: “Đại nhân, vẫn chưa tới giờ đồng liêu tới phúng viếng.”

Đồ Hòa lạnh lùng trả lời: “Lần này ta tới đây không phải để phúng viếng, là vì….”

Quản gia cắt ngang: “Không được!”

Đồ Hòa nheo mắt, lộ ra hơi thở nguy hiểm: “Xem ra ngươi biết ta là ai.”

Quản gia dang rộng hai tay ngăn cản như bất chấp tất cả: “Đúng vậy, bất kể như thế nào ta cũng không thể để ngài vào.”

Đồ Hòa hạ tay đang chặn cửa xuống: “Vậy ngươi biết hiện tại ngươi đang cản trở việc điều tra của Đại Lý Tự không?”

Quản gia thấy Đồ Hòa bỏ tay xuống, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cũng buông tay ra khỏi cửa, cúi đầu thật sâu chắp tay hành lễ: “Phu nhân đã ra lệnh cho tiểu nhân, làm gì cũng không thể cho Đồ đại nhân vào trong, mong đại nhân không làm khó tiểu nhân, ngài mang theo ngỗ tác tới đây không ai dám cho ngài vào cửa.”

Mây đen không biết đã phủ kín đỉnh đầu từ khi nào, bầu trời đã tối sầm, Đồ Hòa liếc mắt nhìn giấy báo trên cửa, quay người lại chỉ để lại một câu: “Bắt quản gia này ném vào ngục.”

Quản gia vừa nghe bị tống vào ngục, liền quỳ xuống, không ngừng quỳ lạy: "Đại nhân, đại nhân tha mạng.”

Đồ Hòa không thèm để ý, nhanh chóng rời đi.

Mưa lớn mang theo màn đêm ập đến, đêm nay lại là một đêm mưa.

Bên ngoài kinh thành, tiếng vó ngựa hòa lẫn với tiếng mưa càng để lộ rõ

nỗi lo lắng của người qua đường.

Binh Bộ thị lang Tiều Ôn vội vàng cưỡi ngựa chạy về trong kinh, hắn ở Lũng Hữu nghe được chuyện của Tống Nhân Huy liền vội vàng chạy xuyên đêm về kinh thành.

Đêm đã khuya, trời mưa lớn, hắn chỉ có thể cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người cản đường.

Người nọ đội mũ có rèm mặc áo tơi không nhìn rõ là ai.

Nhưng giữa đêm mưa lại xuất hiện một người như vậy khó tránh khỏi khiến lòng người hoảng sợ, Tiều Ôn cảnh giác thít chặt dây cương, tay đặt trên kiếm còn hơi run rẩy.

Võ công của hắn không tốt, đối phó với mấy trò mèo ba chân còn được, nhưng nếu thật sự gặp phải người từng học vỡ, hắn thật sự không phải đối thủ của người ta.

Hắn lo lắng nhìn chướng ngại vật trước mặt, người trước mặt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Tiều thị lang đến có hơi muộn, ta đã chờ rất lâu."

Lúc này Tiều Ôn mới nhận ra người trước mặt chính là Đại lý tự khanh Đồ Hòa!

Trong lòng hắn dần thả lỏng, cảm thấy có lẽ đối phương chỉ tới hỏi chuyện mà thôi. Dù sao Tống Nhân Huy đột nhiên bị gϊếŧ, cứ vừa nghĩ tới là trái tim trong ngực hắn lại lên tới cổ họng, nhưng ở kinh thành này căn bản không có ai biết hắn vội vàng trở về.

Nước mưa đã làm ướt mái tóc, thân thể lạnh ngắt, bàn tay cũng vì cầm dây cương quá lâu mà cứng đờ, hắn bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Đã muộn thế này, Đại lý tự khanh còn ở đây chờ hạ quan là vì chuyện gì?”

Đồ Hòa nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, thốt ra hai chữ: "Gϊếŧ ngươi."

Đôi mắt đó sáng ngời, trong đêm mưa tầm nhìn hạn chế này, vừa nhìn vào đã bị thứ bóng đen như mực nuốt chửng.

Thân thể Tiều Ôn vừa nghe được hai chữ này không ngừng run lên, giờ phút này hắn không thể không tin người này thật sự tới đây lấy mạng mình, chỉ là hắn không nhớ mình đắc tội với Đồ Hòa chỗ nào, chỉ có thể nói: “Hạ quan có chỗ nào đắc tội với Đại lý tự khanh sao?”

Đồ Hòa cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp kích hoạt công tắc mũi tên trong tay áo, một mũi tên lạnh cắt xuyên màn mưa, bắn về phía Tiều Ôn.

Tiều Ôn lập tức quay đầu ngựa tránh mũi tên, nhưng hắn đã đoán sai, mũi tên thực sự nhắm vào con ngựa, ngựa bị giật mình mất không chế hất văng hắn xuống đất.

Hắn lăn lộn trong vũng bùn mấy vòng mới dừng lại, hai mắt mờ đi, xương cốt như gãy vụn, nằm trên đất không đứng dậy được.

Đồ Hòa nhảy xuống ngựa, chậm rãi đến gần.

Từng bước một, như ác quỷ tới đòi mạng.

Tiều Ôn chịu đựng đau đớn bò dậy, nhưng đau đớn trên người làm hắn vừa bò dậy lại ngã xuống, tay chống dưới đất, hoảng sợ bò trên mặt đất, đứt quãng nói: “Vì …..sao lại muốn…gϊếŧ ta?”

Tay chân vội vàng vàng bò tới dựa vào thân cây, không ngừng thở dốc.

Đồ Hòa chắp tay sau lưng thong thả đi tới, cúi người nhìn thẳng vào hắn, cười nói: “Tiều thị lang sống an nhàn quá lâu nên quên mất trước đây bản thân mình từng dẫm lên xác của ai để bò lên sao?”

Mưa rơi trên lá tạo thành dòng suối tạt thẳng vào mặt Tiều Ôn, kéo hắn về một đêm hai mươi năm trước, hình như cũng là một đêm mưa như vậy, máu chảy thành sông, tràn ngập mu bàn chân, khuôn mặt Đồ Hòa trước mặt dần dần chồng lên khuôn mặt chết chóc khi đó, hóa thành một đôi bàn tay đẫm máu bóp chặt cổ hắn, toàn thân hắn căng thẳng, lắc đầu không thể tin được, như muốn an ủi chính mình không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào, không thể nào!”

Hắn không thể tin được, cũng không thể tin được đã nhiều năm như vậy, nàng có thể chịu đựng tới bây giờ.