Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 1-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc sống khi là Bush· hồ rất tốt đẹp, Hồ Bất Thích xem như là một nhà thực vật học, đối với thực vật hình thái học cùng thực vật sinh lý học đều rất hiểu biết, từ nghiên cứu sinh bắt đầu đi theo giáo sư làm chuyên đề, vì thế sau khi tốt nghiệp cũng liền thuận lợi lưu giáo làm trợ giảng.

Mỗi lần người nhà gọi điện thoại hỏi cậu khi nào trở về, Hồ Bất Thích chung quy là che che lấp lấp đẩy đẩy chắn chắn, lý do năm năm trước của cậu là chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lý do hai năm trước là chưa tốt nghiệp tiến sĩ, đến hiện tại đã hoàn thành thì biến thành chưa hết giờ làm. Đến hiện tại, người nhà đã không hi vọng cậu có trở về hay không, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với lý do mỗi lần cậu cự tuyệt.

Gần đây công tác rất thuận lợi, thời gian nhàn rỗi ngày một nhiều, Hồ Bất Thích ở trên mạng làm quen võng hữu, hai người có rất nhiều đề tài chung, khiến Hồ Bất Thích cảm thấy cuộc sống càng thêm tốt đẹp.

Cậu ở một phòng chat trong diễn đàn giao lưu của những người yêu thích thực vật nhận thức một người tên là “Liên”, phòng chat này có hơn nửa người dùng tên thực vật làm ID, bởi vì Bush tiếng Anh nghĩa vừa khéo là bụi cây, vừa lúc là thực vật, cho nên Hồ Bất Thích cũng không đổi tên.

Ở trong một đống hoa hoa cỏ cỏ, cậu liếc mắt một cái liền chú ý tới người gọi là Liên kia.

Người trong phòng chat này ID thường thường có để ảnh đại diện, dùng ID nào thì để ảnh của thực vật đó, loại diễn đàn yêu thích nghiệp dư này, người thích hoa khá nhiều, vì thế ảnh diễn đàn nhất thời bách hoa giận phóng, duy độc có hai cái rất xanh, một cái ID tên là Bush lùm cây, một cái khác chính là cái ID tên là “Liên”

kia.

Cái ID kia dùng tiếng Trung, một đám người yêu thích thực vật không biết chữ kia vì thế liền nhìn hình đoán chữ, chính là ai cũng không có nhận ra ảnh người nọ, một màu kia rốt cuộc là thực vật gì.

Kỳ thật Hồ Bất Thích ngay từ đầu cũng không có nhận ra, bất quá cậu biết tiếng Trung, chỉ là dù vậy, cậu cũng không nhận ra kia rốt cuộc là hoa sen thuộc họ nào—— kia thoạt nhìn như là một thân cây, chính là còn có dây, nhưng

ID của người kia là Liên.

Vì thế Hồ Bất Thích đưa ra nghi ngờ của mình, sau đó rất nhanh nhận được hồi đáp của Liên vẫn luôn không hé răng, mới biết được, cái ID kia là tên người kia. Hồ Bất Thích vì thế hỏi thêm một vấn đề: bản thân chưa từng gặp qua thực vật nào có hình dạng như thế …

Rất nhanh, hai người liền đơn độc thuê phòng (phòng chat) một đối một nói chuyện phiếm, càng tán gẫu càng hợp ý, hai người trao đổi

MSN, thành võng hữu cố định.

Liên hiểu biết về thực vật một chút cũng không ít hơn Hồ Bất Thích, điều này làm cho Hồ Bất Thích cảm thấy ngoại trừ tìm được một người bạn tốt, càng là tìm được một vị lương sư.

Vì thế, trừ bỏ vài vị đồng sự trong sở nghiên cứu cũng không có bao nhiêu người nhận ra trạch nam Hồ Bất Thích kích động, cơ hồ đem gốc gác đều nói hết cho đối phương, mỗi ngày làm gì, ăn gì, xem sách gì hay, trên đường nhìn thấy việc gì buồn cười, tất cả đều nói với đối phương, có đôi khi nói rất nhiều bản thân cậu đều thấy ngại ngùng, chính là đối phương vẫn chỉ cười meo meo trả lời cậu: “^^”.

Được rồi, biểu tượng cảm xúc này cũng là Hồ Bất Thích dạy cho Liên, Liên là người ngoại quốc, tiếng Anh cũng tốt hán ngữ cũng thế, cũng không tinh thông, vì thế Hồ Bất Thích liền đem hàng tích trữ trong bụng toàn bộ nói với đối phương, thậm chí vì không để đối phương cảm thấy mình là một người lạc hậu, còn cố ý thường xuyên chạy đến chỗ những người trẻ tuổi kia học một đống thuật ngữ lưu hành võng lộ.

Trong hiện thực Hồ Bất Thích không phải người thích nói chuyện, thân là lão nhị, vị trí này vốn đã xấu hổ, nói như vậy, trong nhà anh cả là đứa con cha mẹ ký thác kỳ vọng rất lớn, người còn lại thì lại là người được nuông chiều nhất, vì thế lão nhị kẹp ở giữa liền thành đứa nhỏ khuyết thiếu yêu thương, dần dà, Hồ Bất Thích liền không thích nói chuyện.

Bất quá sau khi quen biết Liên, Hồ Bất Thích phát hiện mình nguyên lai là cái máy hát tiềm tàng (ý là người hay ba hoa). Bất quá Liên là một người rất bao dung, làm cho người khác cảm thấy rất giống một vị trưởng giả, anh rộng lượng bao dung đủ loại bệnh da lông của Hồ Bất Thích, chịu đựng Hồ Bất Thích dong dài, mà còn cổ vũ Hồ Bất Thích nói nhiều với mình một chút. Chậm rãi, địa vị của Liên trong lòng Hồ Bất Thích càng ngày càng cao.

Trong quá trình bọn họ kết giao, Hồ Bất Thích thay đổi ảnh đại diện nhiều lần, mỗi lần cậu phát hiện thực vật yêu thích, liền chụp ảnh lưu thành ảnh đại diện chia sẻ với Liên, bất quá mỗi lần khi cậu chụp hoa, tâm tình Liên liền không tốt, dần dà, cậu liền chuyên chụp thực vật xanh.

Mãi đến một ngày, Liên thêm một câu ở phần kí tên: tôi muốn cây nở ra một bông hoa đẹp nhất, đặt trước mặt em.

Vì thế Hồ Bất Thích hiểu được: đại khái là cái cây kia của Liên vẫn không nở hoa, cho nên Liên mới không muốn nhìn cây của người khác nở hoa.

Hắc hắc, nguyên lai cái tên lão luyện này cũng có lúc để ý như vậy, Hồ Bất Thích trong lòng cân bằng, cũng tiếp xúc thân thiết với Liên hơn.

Sau đó bỗng nhiên có một ngày, Liên thay đổi ảnh đại diện, gốc cây biến dị Hồ Bất Thích không biết tên kia (Hồ Bất Thích tự cho là thế) nở hoa rồi.

Đó là hoa Hồ Bất Thích chưa từng gặp qua, rất giống hoa sen, chính là cánh hoa cho dù so với bất luận một loại hoa sen nào cũng đều nhiều hơn, tầng tầng lớp lớp dị thường khoan thai, màu sắc là màu đỏ nhạt, duyên dáng đến dị thường xinh đẹp.

“Thích không?” Liên luôn luôn rất ít khi hỏi lần đầu tiên dùng dấu chấm hỏi để kết thúc.

“Thích! Rất thích! Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua hoa đẹp như vậy …”

Hồ Bất Thích chính là nói thật lòng, cậu nghiên cứu thực vật, nhìn thấy không ít thực vật xinh đẹp, hình thù kỳ quái, bất quá cậu thủy chung đối với phương thức biểu hiện phổ biến nhất của thực vật trong dân gian —— hoa —— không có nhiều hứng thú lắm. Cậu cảm thấy hoa thật nữ khí, là con gái mới thích ngắm, chính là hiện tại cậu nhìn thấy gốc cây nở đầy hoa này, thật sự không thể dùng nữ tính ôn nhu để hình dung, này hoa nở đến… thực hiên ngang.

Đây là một loại nộ phóng rất kiêu ngạo rất khoe khoang, trong cái đẹp đẽ quý giá ẩn ẩn mang theo tư thế hào hùng xơ xác tiêu điều.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, chính là trong nháy mắt khi nhìn thấy bông hoa kia, cậu đúng là đã nghĩ như vậy.

Hồ Bất Thích nói xong, đem mặt dán lên màn hình, cẩn thận nhìn ảnh đại diện của Liên, giống như cách màn hình có thể ngửi được mùi hoa, “Nhất định rất thơm…”

Thì thào, Hồ Bất Thích đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Liên: “^^”.
« Chương TrướcChương Tiếp »