Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile

Chương 82: Cha con nghi kị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bi kịch!

Sớm biết đã không nhìn mấy cái MV sống động đó rồi, hiện tại bị người nào đó ôm trong ngực đúng là nửa điểm yên lòng cũng không dám có.

"Izumin... Bọn họ tiếp theo sẽ thế nào? Không phải..." Izumin mặt ngày càng đen, không thể nhắc tới, đổi vấn đề nào...

"Đêm nay... Trăng... Đúng trăng thật tròn..." Ngẩng đầu, 囧 mỗ nữ bị vả mặt, đêm nay là nửa đầu tháng, vầng trăng cong như nụ cười của chị Hằng vậy.

"Hôm nay thời tiết thật tốt..." Một trận gió thổi cái ào qua, đại khái trời sắp mưa rồi.

Một đàn qua kéo theo N dấu chấm bay qua, mỗ nữ bị vả mặt lần 2.

Trầm mặc...

Izumin trừ bỏ để thị nữ dẫn đường đến chỗ nghỉ cũng không có lên tiếng.

Không khí khá xấu hổ, có điểm hít thở không thông, ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên hít một hơi dài. Nhưng mà mới được nửa, miệng đã bị chặn lại, trái tim trong ngực bắt đầu nhảy nhót không ngừng, mặt đỏ lên nói: "Khoan... Hiện tại không được..."

Nhưng Izumin đã đem ta đặt lên giường, hô hấp tăng nhanh: "Lần này nàng chạy không thoát đâu..."

"Ta mới không có chạy, chính là không tốt cho đứa nhỏ... Chàng nhẫn nại một chút đi."

"Nàng..." Izumin thở dài, nói: "Cái tên đại ngự y chết kia, ta sớm muộn gì cũng gϊếŧ hắn..."

Giật giật khóe miệng, ngự y đại nhân bảo trọng...

Lại nói, hiện tại ta đã bốn tháng, tuy rằng không lớn như Carol, nhưng hẳn cũng không vấn đề đi!

Đang suy nghĩ, Izumin vẫn không yên phận mà trêu chọc, lại dùng giọng khàn khàn nói: "Không vận động mạnh được thì vận động nhẹ chắc không sao nhỉ..."

Ấy ấy... Chàng không quan trọng... Nhưng mà vậy ta cũng nhịn không được...

Kết quả, vừa nâng tay định đỡ thắt lưng Izumin, hắn đã không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Hồn ta cũng muốn bay đi luôn rồi, chịu không nổi, thật sự chịu không nổi...

Không quản hắn, ta nhân cơ hội phản công, ở trên người Izumin muốn làm gì thì làm XXXXX (khúc sau thiếu nhi nên tự lướt qua...)

Màn ảnh tự động nhấn stop, chuyển tới cảnh bình minh ngày hôm sau (không cần oán, ta cũng thật bất đắc dĩ).

---

Ta chớp chớp đôi mắt, bắt đầu kéo trí nhớ lại, vì sao ngày hôm qua rõ ràng đã phản công, đến cuối cùng vẫn là người bị ăn sạch? Toàn thân đau nhức (vừa nói: ta sẽ nhẹ nhàng! Một bên đã khiến người ta tơi tơi tả tả), cả người vô lực, đυ.ng khẽ đã thật đau, thật muốn chửi người, thật muốn đánh người mà.

Trái lại vị bên kia, ý xuân đầy mặt, ánh mắt như nước, thấy thế nào cũng ra một thân "hồng nhân họa thủy", "yêu phi hại nước"...

"Thố Thố, nàng tỉnh rồi... Buổi sáng phụ vương đã thông báo muốn lập tức khởi hành về Hitaito, bất quá ta thấy nàng ngủ ngon nên đã xin họ tạm lùi thời gian. Có phải thấy không thoải mái ở đâu không? Muốn tìm ngự y đến coi một chút không?" Izumin mỉm cười hỏi.

"Toàn thân đều không thoải mái." Hóa ra ngự y vẫn chưa chết à? Có lẽ hôm nay tâm tình Izumin thoải mái nên mới thoát được một kiếp, nếu đêm qua ai đó không được ăn no, đoán chừng chúng ta chuẩn bị đón một vị ngự y mới rồi.

"Hiện tại mấy giờ... À không... Khi nào rồi?"

"Đã giữa trưa... Muốn ăn gì không?"

"Giữa... giữa giữa giữa trưa..." Đùa cái gì vậy? Để công công cùng một đám người chờ mình một buổi sáng, thế nào cũng nghe mùi đất quanh đây rồi.

Nhưng vừa xốc chăn lên lại thấy những dấu vết kia, 囧 nói: "Chàng có thể đem quần áo đến cho ta không..."

"Ha ha ha... Nàng thế nhưng vẫn còn xấu hổ cơ đấy, rõ ràng đứa nhỏ cũng có rồi." Izumin giúp ta đi lấy đồ, lại giúp ta mặc lên. Nhưng mà để hắn ra tay đúng là sai lầm, bởi vì...

"Ai nha... Chàng đυ.ng vào đâu đấy... Không được..."

"Đây là ngoài ý muốn."

"A... Chỗ đó cũng không được..."

"Vậy sao? Chỗ này thì sao?"

"Không được..."

Một giờ sau, ta rốt cục bị xoay cho sức cùng lực kiệt, được Izumin bế ra. Hắn đỡ ta lên nhuyễn kiệu, cũng đi ở đội ngũ sau cùng. Như vậy sẽ đảm bảo cho dù có xảy ra hỗn loạn gì thì ta cũng không gặp nguy hiểm. Bất quá vừa lên kiệu ta lại buồn ngủ, vừa nhắm mắt liền thẳng tới tối mới tỉnh, sau đó ta liền méo mặt, cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời rống to... Sao lúc nào ta cũng là người mất mặt thế này.

Trời có mưa phùn, chỉ có kiệu của ta có mái che là không bị ướt, những người khác đều dầm mưa mà đi, nghe nói phía trước có một tòa thành có thể nghỉ ngơi.

Izumin mang theo khăn trùm đầu nên cũng không có ướt mấy. Hắn quay đầu qua nhìn ta nói: "Thố Thố nàng đừng vội, rất nhanh là đến thành trấn, lúc đó chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi..." Nói xong rất có thâm ý mỉm cười, lại cười. Cười đến trong lòng ta loạn thành một đoàn luôn.

Không... Không cần vào thành đâu... Trong lòng hò hét nhưng thành thì cũng đã xuất hiện trong tầm mắt...

Nhưng chúng ta còn chưa kịp nghỉ ngơi đã có người đến báo, quốc vương muốn gϊếŧ thành chủ.

Izumin đang đùa nghịch với ta (thật sự rất giống mấy con mồn lèo, bởi vì cắn người cũng biết rồi), nghe bọn họ báo cáo thì nhíu mày, nói: "Ta đi xem có chuyện gì."

"Ta cũng đi..."

Hai người đi đến tòa nhà chính của thành, liền thấy một người đàn ông trung niên bị trói trên cái gia cao, quốc vương Hitaito đang dùng roi da điên cuồng quất trên người ông ta. Mà bên cạnh là một cô gái thập phần xinh đẹp đang quỳ gối cầu xin.

Là một mĩ nữ đó... Vô luận là thân hình hay dung mạo so với mấy vũ cơ hôm qua đều gấp trăm lần. Cơ hồ lệ tuôn, có một Jovial là đủ rồi, hiện tại lại là khen ngược, xuất hiện thêm một mĩ nữ so với hắn chỉ có hơn chứ không kém, muốn ta sống thế nào đây?

Izumin cũng không vội qua ngăn phụ vương mà hỏi người bên cạnh trước: "Vì sao phụ vương lại muốn gϊếŧ vị thành chủ kia, hắn không phải con dân Hitaito sao?"

"Đúng vậy vương tử, hắn là người Hitaito nhưng lại không để quốc vương chạm vào nữ nhân của hắn, chính vì thế mới có kết cục vậy."

Izumin nghe xong nhíu chặt mày, ta lại càng rối rắm hơn: "Hóa ra trong lòng nam nhân các người, quyền lực là dùng để đoạt nữ nhân. Bởi vì là quốc vương nên nữ nhân trên đất nước này đều thuộc quyền sở hữu của các người. Thật sự ti tiện..."

Ba! Trên đầu bị búng một cái, ta thức thời khóa cái mỏ đang liên thiên lại.

Izumin lắc đầu cười khổ: "Nha đầu này, không có việc gì liền đi châm chọc ta, đừng có tùy tiện suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó."

"Có người đang làm mấy cái chuyện vớ vẩn đó, làm sao bây giờ?" Chỉ chỉ quốc vương Hitaito đang hưng phấn một bên, ta thầm hoài nghi công công này có tố chất ngầm, đánh người mà cũng đánh đến thanh xuân dào dạt như vậy.

Nhưng mà Izumin cũng không chút nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn. Hắn không nhúc nhích, ta đương nhiên cũng bất động. Ta cũng không dại đem cái thân "mèo bệnh" này đi khiêu chiến một ông vua cổ đại.

Quốc vương Hitaito rốt cục cũng biết mệt, dừng lại lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi lại lần cuối, nàng ấy là người của ngươi hay của ta?"

Nam nhân do dự một chút, sau đó nói: "Là của quốc vương bệ hạ..." Nói xong dùng sức cắn chặt răng, thổ huyết.

Quốc vương vười ha ha nói: "Sớm biết như vậy thì cần gì chống đối lại ta, nàng hiện tại mau đến chỗ ta..." Quốc vương chỉ chỉ nữ tử quỳ trên mặt đất, nàng cực kì hoảng sợ lùi về phía sau, hét lớn: "Không... Thành chủ..."

Thành chủ cúi đầu không nói, nữ tử bị người ta kéo dậy.

"Khoan đã..." Izumin đi tới, nói: "Phụ vương, tuy rằng cô gái này rất xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của đại thần Hitaito, người cướp người như vậy chỉ sợ làm dân chúng bất mãn."

"Có người dám bất mãn sao?" Quốc vương đem roi ném xuống đất hỏi.

"Cho dù ngoài mặt không ai dám nói, nhưng chỉ sợ là trong lòng không như vậy..."

"Được... Vậy vương tử nói nên làm thế nào?"

"Thả bọn họ..."

"Thả bọn họ khác nào thừa nhận quốc vương ta sai sao?"

"Phụ vương..."

"Giỏi lắm, vương tử có vẻ thích cùng ta đối nghịch nhỉ? Chẳng lẽ đã vội vàng muốn vị trí quốc vương này đến như vậy?"

"Phụ vương hiểu lầm rồi, con làm vậy chẳng qua là muốn Hitaito ngày một cường đại hơn." Izumin nhíu nhíu mày nói.

"Đem tên thành chủ này gϊếŧ chết, dẫn nữ nhân kia đi..." Quốc vương nói xong, bực bội rời đi.

Quốc vương có vẻ thập phần tức giận, ta không khỏi vỗ vỗ cánh tay Izumin nói: "Không sao, dù sao cũng là cha con, ông ấy sẽ tha thứ cho chàng."

"Thố Thố... chúng ta là cha con, nhưng cũng là quan hệ quốc vương cùng vương cùng vương tử." Hắn ẩn ẩn cười nói: "Bên ngoài gió lạnh, vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi."

Sau cơn mưa trời có chút lạnh, nhưng lại có chút buồn. Ta cảm giác toàn thân ẩm ướt khó chịu, liền đi tắm rửa.

Nước ấm rất thoải mái, lại nhìn xuống bụng có chút giật mình. Trách không được mấy ngày nay da bụng có cảm giác nhoi nhói nóng bừng, hóa ra là đứa nhỏ lớn lên. Nhưng so với bụng Carol thì vẫn nhỏ hơn chút, không lẽ của chị ấy là thai đôi?

Không dám ngâm nước lâu quá, bởi vì tâm tình Izumin hiện tại có vẻ cực kì không tốt. Ta xoa xoa thân mình đứng lên, lấy đồ mặc vào sau đó đi ra ngoài.

Kết quả thế nhưng nghe thấy trong phòng Izumin có tiếng phụ nữ, hơn nữa cực kì nhỏ nhẹ triền miên, đến con gái như ta nghe cũng thấy huyết mạch sôi trào, máu dồn lên não.

"Vương tử, thϊếp biết ngài đã có vương phi xinh đẹp... Nhưng mà, thϊếp chỉ muốn hầu hạ ở bên người ngài." Thanh âm như sắp khóc đến nơi, ta mà là nam nhân chắc đã nhận lời không cần suy nghĩ rồi. Ta bèn lùi lại, không có ý định xong vô diễn cảnh chính thê bắt tiểu tam, mà muốn xem kịch tới cuối cùng.

Thế mà là nàng ta, nữ nhân của thành chủ, chỉ thấy lúc này nàng ta lệ vương đầy mặt, muốn bao nhiêu động lòng người thì có bấy nhiêu động lòng người.

Giật giật khóe miệng, nữ nhân này thật đúng là khiêu chiến tính nhẫn nại của nam nhân. Nhìn qua coi phản ứng của anh chồng, thế mà lại là bóng lưng thẳng đứng, một chút xê dịch cũng không có.

"Ngươi có thể lựa chọn ở lại bên cạnh phụ vương ta..."

"Ông ta là người gϊếŧ chết thành chủ, mà ngài lại là người cứu ta, sở dĩ ta chỉ có thể ở bên người vương tử, xin ngài đáp ứng..." Nàng đột nhiên kéo vạt áo ra, ta xém chút ngã sấp mặt rồi.

Nàng ta nhìn như mặc độ rộng rãi, hoá ra cái gì cũng không mặc, một khi lột áo ngoài thì chính là lõa thể.

Da nàng ta không trắng lắm, nhưng rất mịn. Bộ ngực thật cao, tóm lại lại cái độ cao có thể chưởng đánh ta thua tám trăm bậc. Hai chân cực kì thon dài, nhẹ nhàng gấp khúc đứng thẳng, làm cho người ta phi thường mơ màng.

Ta nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ: chồng à, nếu chàng lỡ chơi ngu làm chuyện có lỗi với ta, ta cũng sẽ tha thứ, bởi vì cái thân hình này ta có nỗ lực cả đời cũng không đuổi kịp mất.

Nữ nhân chậm rãi đi đến bên người Izumin, hai gò má đỏ ửng, nói: "Xin... Xin vương tử thương tiếc..." Nói xong chân trái nhẹ nhàng nâng lên, ngồi trên đùi Izumin.

Đúng là cảnh tượng ngàn năm có một, ta cũng xém xịt máu mũi luôn. Đưa tay sờ thử, thật may cũng không có thật sự chảy ra. Ta thiếu chút vỗ tay cỗ vũ: tiếp tục tiếp tục... Nhưng não chợt nhảy về, tiếp tục á hả? Còn tiếp tục thì chồng mình sẽ bị con khác ăn đấy, lại còn là một bông hoa đào diễm lệ, một nữ nhân dáng người như lụa.

Nhưng lại cũng rất muốn xem tiếp, rất muốn xem tiếp, trong lòng cuối cùng nghiêng về phía bạn nhỏ mang cánh đen: "Chỉ cần ở thời điểm mấu chốt ra tay là được rồi... Ừ... Cứ quyết định vậy đi..."

Sau đó nữ nhân kia bắt đầu động chân động tay, chỉ chốc lát sau, nửa người tinh tráng của Izumin cũng đã lộ ra.

Bọn họ thân hình cũng rất phù hợp đấy, nữ nhân ngồi ở trên đùi Izumin vừa ngang đầu với hắn. Kiểu đó hôn môn rất tiện đấy. Nghĩ lại bản thân mình, ngồi trên đùi chồng mà cứ bố với con gái vậy, thật sự chán chả muốn nói mà. Trong lòng ngày càng giống con rùa, dũng khí để đi ra cũng sắp mất hết rồi.

"Vương tử... vương tử..."

"Ngươi thật mê người..." Izumin nhàn nhạt nói.

Ta ngã... Nàng thật mê người, bà đây nhịn.

"A..." Izumin không biết đυ.ng phải chỗ nào mà nữ nhân kia bắt đầu ngâm khẽ.

"Thanh âm cũng rất êm tai..."

Cười ngất... Thanh âm dễ nghe, bà đây nhịn.

"Vương tử..." Nữ nhân ôm cổ Izumin, da thịt toàn thân cũng chuyển sang màu phấn hồng.

"Nơi này của ngươi thật mê người..." Izumin giọng điệu có chút khinh thường.

Hóa đá... Nơi đó của nàng mê người, bà đây nhịn. Khoan... Không đúng, nơi đó là nơi nào chứ? Trên đầu như có một cục đá rớt cái bụp xuống, ta hung hang thò đầu ra xem.

Sau đó, phu quân nhà mình hở nửa thân trên, tay đỡ lưng nữ nhân kia, mà nữ nhân gợϊ ȶìиᏂ thì ở trên người hắn vặn vẹo.

Này khác gì hiện trường phim cấp ba không cơ chứ, chẳng lẽ đã XXXX... Ta vừa muốn nhảy lên kêu to: "Dừng lại cho bà..." Lại rối rắm, tựa hồ không đúng, Izumin cũng không có dùng tay làm gì, ta hô dừng tay thif được gì...

Đúng lúc này, Izumin thở dài nói: "Ta làm không nổi nữa..." Sau đó mạnh mẽ đứng lên.

Nhìn mỗ nữ té trên mặt đất, không khỏi suy nghĩ: như vậy người ta sẽ có bóng ma tâm lý đó...

"Còn không ra?" Thanh âm Izumin có chút lạnh.

Chẳng lẽ đã sớm biết ta trốn ở đó, nên mới cố tình diễn kịch cho ta coi. Giật giật khóe miệng, được rồi... Ta xém chút đã mắc mưu bị lừa... Vừa định đi ra, đã thấy ngoài cửa một người hùng hổ đi vào, nhìn thấy tình huống bên trong liền giận dữ nói: "Vương tử, ngươi cứu nàng là vì muốn nàng sao?"

Là quốc vương Hitaito... Hắn giận dữ quát to.

"Không phải, phụ vương người nghe con giải thích..."

"Không cần, nếu ngươi đã thích vậy thì nữ nhân này tặng ngươi. Nhưng tại sao các ngươi phải vụиɠ ŧяộʍ gặp gỡ như vậy?"

Không phải vụиɠ ŧяộʍ mà, còn ta vứt đi đâu chứ. Nhưng mà nhìn tình hình, quả thật giống củi khô gặp lửa bốc cháy, nam nhân đem nữ nhân đẩy trên mặt đất, vội đến mức giường cũng không buồn lên. Kiểu mà giải thích sao cũng không được, chỉ sợ có nói cũng không ai tin.

"Con có vương phi là được rồi, không cần nàng ta.." Izumin nói lớn.

"Như vậy nàng ta là của ta?" Quốc vương cười dữ tợn.

Izumin ngẩn ra, những vẫn nói: "Tùy ý phụ vương..."

Trong lòng ấm áp, đây là Izumin. Hắn đối với ta vĩnh viễn cẩn thận như vậy, tuyệt đối không để lưu lại bất cứ khúc mắc nào. Như vậy nữ nhân kia sao? Trong nghe được tiếng hét thảm, quốc vương thế nhưng đem nàng ta kéo qua một chỗ. Một bên lấy tay tát nàng ta, một bên trực tiếp làm.

"Phụ vương... xin dừng tay..."

"Này... này... lúc này ngươi cho rằng có nam nhân nào có thể dừng tay... Trừ phi ngươi động thủ gϊếŧ cha ngươi, bằng không ngoan ngoãn đứng đó nhìn... Ngươi tránh ra... Như vậy vương phi sẽ thấy..." Thanh âm quốc vương đứt quãng kèm theo tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, nghe đến rợn người.

Làm sao bây giờ? Ra mặt ngăn cản, không kịp rồi. Ta thấy lưng Izumin giật giật, cũng không có rời đi, chỉ là nắm chặt hai tay quay đầu, dùng khẩu hình nói với ta: "Nhắm mắt lại, che lỗ tai..."

Nghe hắn nói, ta quệt nước mắt, nhắm hai mắt động thời che kĩ lỗ tai.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cường tráng quốc vương rốt cục cười ha ha đứng dậy, lúc gần đi nói: "Nữ nhân vốn là đồ chơi của nam nhân, vương tử không cần quá coi trọng. Nữ nhân này cho dù con muốn hay không, ta đều tặng cho con, tùy con xử lí." Nói xong đưa tay chỉ nữ nhân một bên.
« Chương TrướcChương Tiếp »