Chương 23

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt Bạch nhất thời cứng lại.

Ánh mắt tối sầm, giọng nói trầm xuống.

“Không tốt sao?”

Dĩ nhiên anh biết mối quan hệ giữa bọn họ đã thân thiết hơn trước rất nhiều.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Những gì anh muốn, còn nhiều hơn những gì Mạnh Yên Chi nghĩ.

“… Không thích hợp.”

Mạnh Yên Chi cũng không nói là không tốt.

Cô nhìn sang chỗ khác, cảm thấy ánh mắt Thẩm Nguyệt Bạch có chút nóng bỏng.

“Vậy em cảm thấy như thế nào mới thích hợp?”

Giọng nói của người đàn ông đến gần hơn, hơi thở chạm vào tai Mạnh Yên Chi.

Cô vội vàng dịch sang phía bên cạnh.

Chỉ sợ chậm một chút thì mặt sẽ lại nóng lên.

“Chi Chi, có phải em hối hận vì đã ký thỏa thuận không?”

Thẩm Nguyệt Bạch nắm lấy cánh tay cô, đề phòng trường hợp cô đứng dậy khỏi ghế sô pha và rời đi.

“Có lẽ lúc này ba mẹ em đã xuống máy bay.”

“Dựa theo kế hoạch, Tô Ám đang đưa bọn họ tới đây.”

“Nếu em hối hận, ngay lúc này rời đi vẫn chưa muộn.”

Người đàn ông nói rõ ràng từng chữ, âm thanh trầm thấp.

Mạnh Yên Chi cảm thấy cánh tay bị Thẩm Nguyệt Bạch nắm giữ nóng như lửa đốt, nhịp tim của cô lại bắt đầu mất kiểm soát.

Hối hận sao?

Dĩ nhiên là không.

Cô chỉ là không muốn trái tim mình trở nên hỗn loạn.

“Thẩm sư huynh, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

“Ừm!”

“Anh đã có người trong lòng rồi đúng không?”

Mạnh Yên Chi nín thở, đôi mắt hoa đào bình tĩnh nhìn người đàn ông, chờ đợi câu trả lời của anh.

Thẩm Nguyệt Bạch bị hỏi lập tức sửng sốt.

Sau một lúc lâu mới hiểu ra điều gì đó, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn lúc trước.

“Là Giản Vy nói với em?”

Mạnh Yên Chi chớp chớp mắt.

Chuyện này cũng có thể đoán ra sao?!!

Nhìn thấy sự ngạc nhiên sắp tràn ra khỏi mắt cô.

Thẩm Nguyệt Bạch biết anh đã nói đúng.

Đôi lông mày kiếm đen rậm hơi nhướng lên, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước đó.

“Vì vậy, em là đang ghen sao, Chi Chi?”

Người đàn ông nghiêm túc hỏi.

Gương mặt Mạnh Yên Chi lại bị anh trực tiếp thiêu đỏ bừng, sự hoảng loạn lộ rõ ra bên ngoài.

Theo bản năng mở miệng phủ nhận.

“Không có! Không phải! Sao em có thể ghen được, em cũng không thích anh….”

Câu cuối cùng cô nói rất không tự tin.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hiện tại cô có thể xác định bản thân có thiện cảm với Thẩm Nguyệt Bạch, quả thật không thể xem là thích.

Không nên thiếu tự tin mới đúng.

Mạnh Yên Chi lấy tay che mặt lại.

Bởi vì quá mức hối hận, các đường nét trên gương mặt cô gần như nhăn nheo lại thành một cụm.

Nóng đến bối rối.

So với Mạnh Yên Chi lòng nóng như lửa đốt, Thẩm Nguyệt Bạch đặc biệt bình tĩnh và thoái mái.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh đã trải qua cả nổi sợ hãi đề phòng cùng niềm vui khó tả.

Tâm tình vô cùng phức tạp.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu, ngượng ngùng phủ nhận của Mạnh Yên Chi.

Tuyến phòng thủ của anh hoàn toàn bị phá vỡ.

Anh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm người vào lòng.

Mạnh Yên Chi bị hoảng sợ.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực không thể bì nổi nên chỉ có thể dựa vào miệng.

“Thẩm sư huynh, anh…”

“Là em.”

Giọng người đàn ông trầm thấp, cùng hơi thở ấm áp phả vào tai cô.

Sinh sôi nảy nở ngăn chặn lời nói của Mạnh Yên Chi.

“Gì cơ?”

Mạnh Yên Chi nghe không hiểu.

Chỉ cảm thấy vòng tay của người đàn ông siết chặt hơn.

Trong lúc ngơ ngác, cô bị Thẩm Nguyệt Bạch ôm ngồi lên đùi anh.

Mặt đối mặt, mắt đối mắt với anh.

Người đàn ông còn duỗi một tay áp vào sau gáy của cô.

Ánh mắt nhìn cô như một con sói đơn độc đã nhìn trúng con mồi.

U ám, tập trung, sẵn sàng chờ hành động.

Mạnh Yên Chi bị anh nhìn đến nai con chạy loạn.

Hai má ửng hồng, toàn thân cô nóng bừng.

Cô thậm chí còn đoán trước được hành động tiếp theo của Thẩm Nguyệt Bạch.

Trực giác mách bảo với cô rằng anh ấy lại muốn hôn cô.

Lý trí khiến cô phải đấu tranh, phải từ chối.

Nhưng cơ thể Mạnh Yên Chi lại nặng nề như bị rót chì, không thể cử động.

Chỉ có thể cảm nhận rõ ràng sức lực từ lòng bàn tay của người đàn ông đang áp lên gáy cô.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô không tự chủ được tiến lại gần anh.

Thẩm Nguyệt Bạch hạ thấp lông mi.

Trong mắt có tia lửa nóng rực.

Khi gương mặt nhỏ nhắn của Mạnh Yên Chi đến gần, anh cúi đầu cẩn thận phủ lên khóe môi cô.

Đôi môi mỏng lập tức nóng bỏng, như tia lửa rơi vào đống cỏ khô.

Một bên, anh thong thả cạy răng môi của Mạnh Yên Chi, trêu đùa cô.

Một bên, cách lớp vải mỏng của quần áo vuốt ve lưng cô.

Hô hấp của hai người hòa quyện với nhau rồi lại tách ra.

Sức nóng từ môi Thẩm Nguyệt Bạch lan đến xương quai xanh xinh đẹp thanh tú của Mạnh Yên Chi, sau đó lại di chuyển lên trên quấn lấy vành tai cô.

Anh hôn vô cùng dịu dàng.

Giống như băng tuyết tan vào mùa xuân, tuyến phòng thủ của Mạnh Yên Chi bị tan chảy từng chút một.

Cơ thể cô lúc đầu còn cứng đờ, dần dần trở nên yếu ớt mềm nhũn.

Thậm chí bắt đầu có dấu hiệu đáp lại.

Tim Mạnh Yên Chi đập càng nhanh hơn.

Trong lòng thầm nghĩ mặc kệ.

Cho dù Thẩm Nguyệt Bạch có người trong lòng, thì đó cũng chỉ là người trong lòng mà thôi.

Cô thật sự không thể chịu nổi sự trêu chọc hết lần này đến lần khác của anh.

Phải nắm bắt lấy!

Kết quả giây tiếp theo, sau khi hôn dái tai cô, người đàn ông đặt đôi môi mỏng lên vành tai cô.

Giọng nói từ tính mang theo du͙© vọиɠ lưu luyến.

“Là em, Chi Chi ngốc…”

“Em chính là người trong lòng anh!”

“…”

Rầm…

Mạnh Yên Chi nghe thấy trái tim mình thổn thức.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là gợn sóng trên mặt hồ, trong nháy mắt bỗng biến thành sóng to gió lớn.

Giọng người đàn ông vẫn còn vang vọng bên tai, rất lâu không tan biến.

Cơ thể Mạnh Yên Chi cứng đờ.

Hai tay vô thức siết chặt góc áo sơ mi của Thẩm Nguyệt Bạch.

Cô cảm nhận được rất rõ hô hấp của anh lại bắt đầu di chuyển.

Nó rời khỏi vành tai, lại quay về đôi môi cô.

Lúc này, Mạnh Yên Chi nâng hàng mi, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.

Khi bắt gặp đôi mắt thụy phượng sâu không thấy đáy của Thẩm Nguyệt Bạch, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con ngươi của anh.

Cũng không biết cuộc đối mắt giằng co bao lâu.

Mạnh Yên Chi chỉ biết, khi cảm nhận được đôi môi mỏng của Thẩm Nguyệt Bạch lại lần nữa phủ lên môi cô.

Phản ứng đầu tiên của cô là nhắm mắt lại.

Vì vậy, Thẩm Nguyệt Bạch sững sờ trong giây lát.

Sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh, sau đó lại tràn ngập ý cười.

Bên khóe môi anh hiện lên một đường cong nhẹ nhàng.

Bàn tay đặt sau gáy Mạnh Yên Chi tăng thêm sức lực, khẩn trương và cuồng nhiệt áp lên cánh môi cô.

Cánh cửa giam cầm dường như bị cạy mở.

Hơi thở của Mạnh Yên Chi dần dần hỗn loạn.

Cô kéo nếp gấp trên áo sơ mi của Thẩm Nguyệt Bạch ra.

Theo bản năng cô bắt đầu đáp lại.

Câu dẫn Thẩm Nguyệt Bạch càng thêm hăng hái.

Cuối cùng anh mất kiểm soát, đè cô ngã xuống ghế sô pha và hôn cô.

Những ngón tay thon dài chỉ thiếu chút nữa đã luồn vào mép váy của Mạnh Yên Chi.

Xoảng….

Có thứ gì đó bị vỡ nát.

Âm thanh hỗn loạn khá lớn, hai người đang quên mình trên ghế sô pha như bị đóng băng.

“Chi…Chi Chi?”

Giọng nói trung niên quen thuộc nối tiếp nhau vang lên, ngữ khí không quá chắc chắn.

Mạnh Yên Chi bị Thẩm Nguyệt Bạch đè trên ghế sô pha, da đầu tê rần.

Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể, gương mặt vốn đang đỏ bừng của cô lập tức tái nhợt vì sợ hãi.

“Lão Mạnh! Là lão Mạnh!”

Giọng nữ bị kìm nén vô cùng trầm thấp, cuồng loạn đến cực điểm.

Mạnh Yên Chi siết chặt áo sơ mi của Thẩm Nguyệt Bạch, không dám lên tiếng, càng không dám quay đầu nhìn về phía hành lang bên kia.

Không phải nói lúc này hẳn là bọn họ đang trên đường đến đây sao?

Không phải nói Tô Ám sẽ gọi điện báo trước sao?

Vì sao lại đến đột ngột như vậy? Thậm chí còn lặng lẽ vào cửa không có chút tiếng động nào!

Mạnh Yên Chi vô cùng hoảng hốt.

Giải thích hoàn hảo bốn chữ “tay chân luống cuống”.

So với sự hoảng loạn của cô, Thẩm Nguyệt Bạch trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Trước tiên anh sửa sang lại bộ váy lộn xộn của Mạnh Yên Chi, che kín những nơi cần che chắn.

Sau đó ôm người vào lòng, đỡ cô ngồi dậy.

Anh nhìn lại vợ chồng lão Mạnh.

Đảo mắt liếc sang Tô Ám đã tự giác quay người đi.

Tô Ám đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không khỏi duỗi thẳng eo.

Trong lòng anh kêu gào.

Chuyện này thật sự không thể trách anh!

Khi gần đến Vân Châu Chi Nhãn, anh đã gọi điện cho Thẩm Nguyệt Bạch, nhưng không có ai bắt máy!

Trên đường đi Tô Ám gấp đến mức trên trán toát một tầng mồ hôi.

Sợ bị bại lộ, sợ vợ chồng Mạnh Hành Châu nhìn ra manh mối.

Kỳ thật anh cảm thấy, mặc dù diễn biến câu chuyện bị lệch khỏi kế hoạch ban đầu.

Nhưng khung cảnh lúc này đã đủ bùng nổ nóng bỏng rồi.

Chỉ cần nhìn vào phản ứng của vợ chồng lão Mạnh, cũng đủ biết mọi thứ diễn ra trước mắt đã tác động mạnh đến họ thế nào.

Mạnh Hành Châu run rẩy giơ tay lên.

Chỉ vào Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch.

“Các người….. các người!!!”

“Chúng tôi đang ở bên nhau.” - Thẩm Nguyệt Bạch tiếp lời ông ấy.

Nắm tay Mạnh Yên Chi đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Lão Mạnh trợn to hai mắt, không ngờ Thẩm Nguyệt Bạch lại bình tĩnh như vậy.

Lại thấy Mạnh Yên Chi núp sau lưng người đàn ông như một con rùa đen rụt cổ.

Phải mất một lúc lâu, Mạnh Hành Châu mới lấy lại tinh thần sau cú sốc.

Ông ấy nhìn Thẩm Nguyệt Bạch với ánh mắt nặng nề, đập vỡ chiếc bình sứ Thanh Hoa còn lại trong tay.

Vừa khớp nó lại là một đôi với chiếc bình vừa bị vỡ trước đó.

Vốn dĩ hai chiếc bình sứ Thanh Hoa này là món quà đặc biệt của Mạnh Hành Châu mang đến cho Thẩm Nguyệt Bạch.

Lúc từ huyền quan bước vào, nhìn thấy hai người trên ghế sô pha trong phòng khách, Mạnh Hành Châu trượt tay làm vỡ một chiếc.

Hiện tại vì quá tức giận nên ông đập vỡ luôn chiếc còn lại.

Vẻ mặt trầm xuống đi đến phòng ăn bên kia.

Đánh chết cũng không đến ngồi trên ghế sô pha.

Sau khi Mạnh Hành Châu ngồi vào bàn ăn, ông ấy đưa mắt ra hiệu với vợ mình là Giang Lan.

Hai vợ chồng đều ngồi xuống.

Tô Ám nói anh còn có việc phải xử lý nên lịch sự rời đi trước.

Chỉ còn lại Thẩm Nguyệt Bạch và Mạnh Yên Chi, đơn độc đối mặt với vợ chồng lão Mạnh.

Thẩm Nguyệt Bạch lên tiếng trước.

“Lão Mạnh…”

Mạnh Hành Châu lạnh lùng ngắt lời anh.

“Cậu dừng lại!”

“Tôi nhờ cậu chăm sóc Chi Chi, nhưng không phải mang con bé về nhà chăm sóc.”

“Cậu nói xem…. Các người đây là chuyện gì hả?”

“Cậu rõ ràng biết Chi Chi là con gái tôi, sao cậu lại…”

“Sao cậu lại có thể cầm thú như vậy?!”

“Cậu có cảm thấy, bản thân có lỗi với tôi không?”

Thẩm Nguyệt Bạch bị mắng đến máu chó phun đầy đầu: “…”

Anh đã chuẩn bị tâm lý bị mắng từ sớm.

Bởi vì trong lòng lão Mạnh, ông ấy xem anh là bạn, là người cùng thế hệ.

Anh và Mạnh Yên Chi ở bên nhau, đối với lão Mạnh, điều này không khác gì việc đảo lộn vai vế.

Nhưng Thẩm Nguyệt Bạch không có lựa chọn nào khác.

Anh đã chờ đợi cơ hội này ba năm rồi.

“Việc này là lỗi của tôi.”

“Là tôi không kiềm chế được, nên đã gây ra những chuyện không bằng cầm thú với Chi Chi.”

“Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm với cô ấy.”

Thẩm Nguyệt Bạch rất hiếm khi cúi đầu trước người khác, giọng điệu khiêm tốn và chân thành.

Thái độ hoàn toàn thừa nhận sai lầm.

Giang Lan nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nhưng phản ứng không lớn như Mạnh Hành Châu.

Tuy Thẩm Nguyệt Bạch và Mạnh Hành Châu là bạn bè nhiều năm, những cũng chỉ mới ba mươi ba tuổi.

Anh và Mạnh Yên Chi chỉ cách nhau tám tuổi.

Giang Lan cảm thấy chênh lệch tuổi tác chẳng là gì cả.

Trong giới giải trí, có rất nhiều đôi chồng già vợ trẻ, chồng trẻ vợ già.

Chỉ cách nhau tám tuổi mà thôi, cũng không phải tám mươi tuổi.

“Cậu còn biết bản thân không bằng cầm thú?”

“Tôi chỉ có một đứa con gái này….”

Mạnh Hành Châu tức giận đến mức đập bàn.

“Vậy mà lại bị cậu ủi mất?” (*)

Giang Lan: “Lão Mạnh….”

“Ông bình tĩnh một chút.”

Mạnh Hành Châu: “…”

Ông liếc nhìn vợ mình, không thể tin được bà ấy lại có thể bình tĩnh như vậy.

Căn biệt thự rộng lớn rơi vào im lặng.

Mạnh Yên Chi vẫn luôn được Thẩm Nguyệt Bạch bảo vệ ở phía sau, cuối cùng đã gom đủ can đảm.

Cô nắm chặt tay người đàn ông, bước một bước nhỏ về phía trước.

“Ba, mẹ…”

“Con là người trêu chọc Thẩm sư huynh trước.”

“Nếu hai người muốn mắng thì cứ mắng con đi.”

“Sau khi mắng xong…. Con muốn thảo luận với hai người về hôn sự của con và Thẩm sư huynh.”

**

(*) Ý nghĩa câu nói của lão Mạnh xuất phát từ câu nói “cải trắng nhà mình bị heo ủi mất”, thường dùng để ám chỉ những cô gái tốt bị những tên cặn bã lừa gạt.

Trong trường hợp này Mạnh Yên Chi là cải trắng thì Thẩm Nguyệt Bạch là heo cặn bã… hahaha