Chương 22.2

Tay Hàn Triết bắt nhẹ một cái liền buông ra: “Nữ nhân viên kia hiện tại sao rồi?”

“Nghe con gái bà ấy kể là sáng nay đã tỉnh lại rồi nhưng vẫn còn yếu. Bác sĩ đã làm kiểm tra, nhưng cụ thể nguyên nhân ngất xỉu thì còn phải chờ kết quả báo cáo mới biết được.”

“Được rồi, chúng ta lên thăm bà ấy một lát.”

Hàn Triết đeo khẩu trang cẩn thận, vừa kéo vali đi vào bệnh viện, vừa hỏi quản lý đi theo bên cạnh: “Chỉ có con gái bà ấy tới thôi sao? Người thân khác đâu?”

“Bà ấy là góa phụ, con gái bà ấy đang học cấp hai, tối qua vừa hay tin mẹ mình xảy ra chuyện thì tức tốc chạy tới, trong nhà còn có một mẹ già nữa, sức khỏe không tốt nên không đến được. Còn một người con trai nữa, nghe đâu hai hôm nay cậu ta đi công tác xa, nhưng lúc tôi đòi tiền thuốc men thì cậu ta, chậc, lập tức ngó lơ bảo bận.”

Quản lý Đường vươn tay muốn giúp ông chủ Hàn kéo vali: “Cậu Hàn, để tôi giúp cậu kéo vali.”

“Không cần, phiền ông dẫn đường là được rồi.”

Hàn Triết từ chối khéo, “Hiện tại tiền thuốc men đều là ông cho ứng trước để trả?”

“Tất nhiên rồi, haiz, trách tôi lúc tuyển dụng không biết nhìn người nên giờ mới phiền phức như này. Nếu cứ dăm ba hôm lại có người tìm đến cửa hàng đòi nợ thì còn làm ăn buôn bán gì được nữa…”

Quản lý Đường bị chuyện này làm cho đau đầu, trong lòng thật ra có kế hoạch khác, nhưng lại không dám trình bày trước mặt ông chủ Hàn.

Hàn Triết nghiêng đầu liếc ông ấy một cái, từ tốn nói: “Tiền thuốc men lần này công ty sẽ chi trả, quản lý Đường đến lúc đó cứ liên hệ với kế toán công ty là được.”

Quản lý Đường vội vàng giải thích: “Không không không, đây là chuyện phát sinh trong cửa hàng do tôi quản lý…”

“Vậy cũng coi như là nhân viên của Tả Lân, trong thời gian làm việc xảy ra chuyện như này, chúng ta hẳn là nên phụ trách đến cùng. Công ty vẫn luôn xem trọng sức khỏe và an toàn của nhân viên ca đêm trong cửa hàng.”

Thang máy tới, Hàn Triết dẫn đầu bước vào.

“Tốt quá, tôi đây cảm ơn ông chủ Hàn rất nhiều, thật là có tâm…” Quản lý Đường cũng bước theo vào, ấn số tầng.

Lúc này lại nghe thấy Hàn Triết hỏi một câu: “Nữ nhân viên kia, quản lý Đường sẽ không sa thải người ta ngay khi vừa xuất viện chứ?”

Quản lý Đường giật mình một cái: “Hàn, ông chủ Hàn nói gì đấy?”

“Không có gì, tôi chỉ nhắc nhở quản lý Đường chút thôi, khi con người tức giận thì cái gì cũng dám làm.”

Hàn Triết ngừng lại một nhịp, nhìn người đàn ông trung niên lớn hơn anh gần chục tuổi rồi ‘vừa đấm vừa xoa’ nói: “Tất nhiên, lợi ích của quản lý Đường vẫn được đảm bảo, yên tâm đi, sau quản lý Đường có gặp bất kỳ khó khăn nào cũng được tổng công ty cân nhắc.”

Quản lý Đường gật đầu lia lịa, nịnh nọt: “Được được, tôi hiểu rồi, vẫn là ông chủ Hàn chu đáo!”

Hai người đến phòng bệnh, Chu Hiểu Hà vừa nghe tin có ông chủ lớn của Tả Lân đến thăm, sợ tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt, cũng không màng đến trên mua bàn tay đang truyền nước liền muốn xuống giường, đứa con gái bên cạnh nhanh nhẹn tiến lên đỡ bà: “Mẹ cẩn thận một chút!”

Hàn Triết cũng ngăn cản: “Dì Chu, dì cứ nằm đi, trong người đỡ hơn chưa? Còn chỗ nào khó chịu không?”

“Tạm thời không có vấn đề gì, bác sĩ nói là do mệt nhọc quá độ…Không không không!” Chu Hiểu Hà đột nhiên đổi lời, biểu cảm càng thêm hoảng loạn, “Ông chủ, là do mấy hôm nay tôi mất ngủ nên mới bị té xỉu như vậy, chờ nhận được kết quả kiểm tra, không có vấn đề gì là tôi có thể xuất viện rồi.”

Bà nhìn về phía quản lý Đường, ấp úng nói: “Quản lý, tôi xuất viện là có thể lập tức đi làm…”

Quản lý Đường cau mày bất đắc dĩ nói: “Ây da, dì Chu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo quá, vị trí này vẫn sẽ giữ lại cho dì, nhưng tôi cũng không muốn chuyện tối qua xảy ra một lần nữa.”

Người phụ nữ vốn cho rằng mình sẽ bị đuổi việc lúc này mừng rỡ như điên: “Chắc chắn rồi chắc chắn rồi! Tôi vừa từ quỷ môn quan quay về, hiện giờ hiểu rõ cần làm như nào.”

Bà thuật lại hoàn cảnh gia đình cho hai vị sếp nghe.

Con trai bà lúc trước đam mê cá độ thua nhiều, phải đem gia sản bán sạch trả nợ nhưng vẫn không đủ. Bà phải chạy vạy vay mượn họ hàng thân thích mới có thể tạm thời đắp vào chỗ còn thiếu, nếu vay nặng lãi thì càng khốn đốn hơn nhiều.

Chồng bà mất sớm, hiện tại trong nhà ngoài bà ra còn có thêm mẹ già, con trai, con gái. Trước đó bà cũng định mang sổ đỏ đi cầm, một phần trả nợ cho con trai, phần còn lại nếu nó muốn cưới vợ thì cũng có tiền để lo.

Nhưng lần này bà xảy ra chuyện, con trai ngay cả một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có, đến cả quản lý Đường kêu nó trả tiền thuốc men nó cũng không đưa, trái tim bà như chết lặng.

Con người ta sau đại nạn không chết sẽ hiển nhiên nhận ra được nhiều điều.

Chu Hiểu Hà nghĩ, nếu bản thân thật sự đột nhiên chết đi, nhà cửa thuộc về tay con trai, chắc chắn nó sẽ mang đi cá độ, đến lúc đó mẹ già của mình và con gái phải làm sao bây giờ?

Vậy không bằng trước mắt cứ bán nhà đi, trả hết nợ, sau đó làm lại từ đầu.

Về phần chỗ ở, tạm thời ở nhà thuê, tới đâu hay tới đó vậy.

Nghe xong, quản lý Đường thở nhẹ một cái: “Là sao, để giảm thiểu tổn thất cần trả hết nợ, có như thế bà mới nhẹ lòng được, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Hàn Triết không quen nhúng tay vào chuyện nhà người khác, đối với anh mà nói, Chu Hiểu Hà muốn giải quyết như nào đều được, chỉ cần bà chấp nhận chịu mọi trách nhiệm cho kết quả sau này, bất luận kết quả đó là tốt hay xấu.

Anh lại động viên thêm vài câu, dặn dò người phụ nữ trước mắt dưỡng bệnh cho tốt, để sau còn quay lại làm.

Tuổi tác của ông chủ và con trai bà xấp xỉ nhau, Chu Hiểu Hà nghĩ nghĩ rồi nhất thời hốc mắt đỏ ửng, “Cảm ơn ông chủ…lần này mạng tôi may mắn mới nhặt về lại, nếu không phải nhờ cô gái kia giúp đỡ sơ cứu, khả năng cao lúc này tôi đã không còn trên đời này nữa…”

Hàn Triết bỗng nhiên cắt ngang lời bà, hỏi: “Dì Chu, cô gái giúp dì sơ cứu kia, dì có quen biết không?”

Chu Hiểu Hà gật đầu, hồi tưởng lại: “Cô gái đó ngay trong chung cư đối diện cửa hàng tiện lợi, buổi đêm hay đến mua đồ, thời gian dài khi thấy tôi sẽ luôn chào hỏi một tiếng.”

Tim Hàn Triết đập nhanh liên hồi, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra vô cảm, tỉnh bơ hỏi hai người bọn họ: “Hai người có phương thức liên lạc của cô ấy không? Tôi muốn thay mặt công ty đi cảm ơn cô gái tốt bụng đó.”