Nụ Hôn Ngọt Ngào

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh là một người rất thích uống cà phê, nên anh lặn lội đến nơi rất xa chỉ để mua được cà phê nguyên chất. Nhưng thật không may cho anh, khi anh đến nơi thì tiệm cà phê đã đóng cửa và treo bảng nghỉ b …
Xem Thêm

Chương 1
Ở một góc thuộc ngã tư nào đó nằm trong thành phố Đài Bắc, có một tiệm cà phê nhỏ trông rất ấm áp và đáng yêu, tất cả các loại cà phê ở đây đều là do cô chủ tự mình ra nước ngoài lựa chọn, mỗi một hạt cà phê nguyên chất khi pha ra đều tạo nên một hương vị khác nhau, nhưng đó tuyệt đối là một hương vị thuần khiết nhất, khiến cho mỗi vị khách sau khi uống vào đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chủ quán cà phê có một cái tên thật bình thường, nhưng mỗi khi gọi lên lại có thể khiến cho người ta phải cười thầm —— “Chân Điềm Mật”, mà cái tên của quán cà phê này cũng được lấy từ tên cô chủ của mình —— “Quán cà phê Điềm Mật”.

(Điềm Mật = ngọt ngào)

Cứ hết một quý, ước chừng khoảng ba tháng, quán cà phê Điềm Mật sẽ tạm ngừng buôn bán trong một tuần, khoảng thời gian này, Điềm Mật sẽ bay sang nước ngoài để lựa chọn và nhập cà phê mới về.

Đối với cà phê, Điềm Mật có một loại cố chấp tuyệt đối, sau khi lựa chọn kỹ càng các hạt cà phê cùng với một số thiết bị và đồ dùng như đế lót ly, tách, cô sẽ nhanh chóng mang chúng trở về nước để có thể chia sẻ cùng với những vị khách của mình. Nhờ sự kiên trì và niềm đam mê tràn đầy nhiệt huyết này, đã khiến cho mỗi một ly cà phê của cô, có thể thỏa mãn được tất cả những vị khách đã từng đặt chân đến nơi đây.

Thông thường, những vị khách tới đây uống cà phê thì có khoảng 80% trong số bọn họ sẽ quay trở lại, hơn nữa, đa phần là sẽ mua hạt cà phê của cô mang về, thỉnh thoảng sẽ tự mình pha một tách cà phê để nhấm nháp.

--------

Khoảng bốn giờ chiều, Điềm Mật mới từ sân bay trở về sau một chuyến đi sang nước ngoài để chọn mua cà phê.

Cô mặc một chiếc áo T-shirt cùng một chiếc quần short ngắn, bên cạnh chân đặt hai chiếc thùng carton rất lớn, mái tóc của cô bị cô em gái bắt nhuộm thành màu vàng kim óng ánh, uốn hơi xoăn, để xõa ra một cách tự nhiên, khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy cô giống như một thiếu nữ chưa trưởng thành, khiến cho cái tuổi 26 của cô giảm đi những mười tuổi.

Cửa sắt đang từ từ cuốn lên, Điềm Mật đặt vali xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt, cô mở to mắt, ngắm nghía kiểu tóc mới của mình mà Điềm Lệ vẫn luôn miệng khen không ngớt.

Điềm Lệ quả nhiên là có ánh mắt độc đáo, không giống với người bình thường, nếu không thì con bé cũng đã không sang đến tận Paris để học thiết kế thời trang, lại còn kiêm luôn cả thiết kế tóc nữa chứ! Mỗi lần cô ra nước ngoài mà không đến tìm con bé thì y như rằng, mái tóc của cô sẽ bị nó chỉnh đến thảm thương.

Nhưng mà kiểu tóc lần này, quả thật là hơi quá lố rồi.

Điềm Mật vừa lấy chìa khóa mở cửa kiếng, vừa âm thầm thề với bản thân —— sau này, cô nhất quyết sẽ bảo vệ mái tóc của mình tới cùng, tuyệt đối sẽ không để cho Điềm Lệ chạm vào, dù chỉ là một sợi tóc!

Đẩy ra cánh cửa thủy tinh đang khép chặt, cô kéo chiếc vali tiến vào bên trong căn phòng tối tăm, không một chút ánh sáng, sau đó, lại quay ra ngoài hai ba lần để đem những thùng carton vào nhà, ngay lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên lại trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trên cánh cửa, mái tóc thưa thớt, mỏng manh xõa xuống bờ vai.

Aizz ~ mỗi lần cô trở về tìm Điềm Lệ là mỗi lần cô đều cương quyết bảo vệ những sợi tóc đáng thương của mình, nhưng cuối cùng cô cũng chả thắng được sự uy hϊếp của Điềm Lệ, đành phải ngoan ngoãn hy sinh mái tóc của mình, để cho em gái thỏa sức sáng tạo.

Cô không phải là chị ruột của nó đúng không? Sao lần nào cô cũng bị em gái mình bắt nạt vậy?

Không! Lần sau, cô nhất định phải mạnh mẽ hơn mới được!

“Ừm, phải như vậy chứ! Sau này sẽ không thể tiếp tục nhượng bộ cho nó nữa!” Cô ưỡn ngực, thẳng lưng, mở to đôi mắt tròn nhìn vào hình ảnh của mình ở trong cửa kính, rồi lại nâng bàn tay vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ đang xõa tung trên vai, đôi môi đỏ hồng khẽ cong lên như đang tự cổ vũ cho bản thân mình vậy.

Tinh thần của cô bỗng chốc trở nên phấn chấn hẳn, cô chậm rãi khép cửa kiếng, sau đó nhấn nút để hạ cửa cuốn, ngăn cách tiệm cà phê với thế giới bên ngoài, từng ngọn đèn mang theo ánh sáng nhu hòa phủ kín khắp cả không gian, trong khoảnh khắc, ngay cả cô cũng như muốn tan vào sự ấm áp bên trong căn phòng này.

Cô cẩn thận mở thùng carton, sau đó lại bận rộn sắp xếp lại những chiếc khay đựng, đế lót ly tách, mấy cái thìa bạc cùng với những đồ vật trang trí nho nhỏ đã mua từ bên nước ngoài về.

Về phần cà phê thì ngày mai sẽ bắt đầu lần lượt được chuyển đến, sau đó thì quán cà phê của cô sẽ tiếp tục mở cửa để đón khách trở lại.

Trong quán cà phê xinh xắn ấm áp, Chân Điềm Mật bận rộn hệt như một chú ong đang chăm chỉ làm việc. Tắm rửa xong, cô đem những vật dụng mới mua xếp lên kệ, sau đó cất vào trong tủ, bận bịu suốt từ bốn giờ chiều đến tận đêm khuya, thật vất vả mới thu dọn hết tất cả đâu vào đấy.

Khi công việc đã kết thúc thì cũng là lúc cô mệt mỏi rã rời.

Dùng một chút sức lực cuối cùng, cô ưỡn cong lưng về phía sau, lấy tay đấm đấm vài cái, rồi lại vòng ra sau bếp để đi lên lầu hai.

Ban đầu, khi thuê cái tiệm này, vì muốn có thể dễ dàng trông coi việc buôn bán, nên cô cũng thuê luôn cả lầu hai, không gian trên lầu hai được cô trang trí thành một hang ổ nhỏ bé ấm áp, là một không gian chỉ thuộc về riêng cô, cũng là nơi mà cô quyến luyến nhất.

Vừa mở cửa phòng trên lầu hai, dường như chỉ cần một bước chân là đã bước tới được chiếc ghế sô pha đủ màu sắc được đặt trong phòng khách, Chân Điềm Mật ngay lập tức nằm vật người xuống.

“A~~~” đôi chân của cô không còn chút sức lựa nào để bước vào giường ngủ nữa rồi, tối nay đành chấp nhận làm tổ một đêm trên chiếc sô pha của con bé Điềm Lệ vậy.

Để nguyên mái tóc rối bù, Chân Điềm Mật ngã nhào vào chiếc ghế sô pha, chỉ một lát sau đã nghe thấy từng tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, chứng tỏ rằng cô đã ngủ say.

-------

Vu Phạm cầm một tấm danh thϊếp trong tay, bên trên có in hình chú gấu màu xanh nho nhỏ, trông rất đáng yêu, anh dựa theo địa chỉ in trên danh thϊếp, quẹo vào một quán cà phê nho nhỏ nằm ở góc ngã tư đường.

Anh không quen thuộc với phố xá ở Đài Bắc, vất vả lắm mới tìm được đường đến đây, kết quả là gì? Bên ngoài quán cà phê lại treo một tấm bảng với nụ cười ngọt ngào của chú gấu màu xanh, trên đó viết —— “Xuất ngoại tìm ‘Đậu Đậu’, tạm nghỉ bán một tuần.”

Nghỉ bán một tuần? !

Một tuần này là tính từ hôm nào? Trên bảng cũng không viết rõ ràng, khuôn mặt của Vu Phạm vốn đã ngăm đen, trong nháy mắt lại càng trở nên đen hơn.

Anh đã đặc biệt lặn lội từ Nam Đầu xuống đến tận Đài Bắc, chỉ để mua cái loại cà phê hợp với khẩu vị của mình, mà thường thường, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, thì em trai Vu Tuấn của anh sẽ xuống Đài Bắc để mua rồi gửi lên núi cho anh, mấy năm nay vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ bị gián đoạn.

Nhưng tuần trước, Vu Tuấn đột nhiên bị công ty cử sang nước ngoài, cũng không kịp mua cà phê giúp anh, khiến cho lần đầu tiên trong đời, anh phải đối mặt với sự khổ sở vì không có cà phê.

Mấy hạt cà phê cuối cùng còn sót lại, tối hôm qua anh đã đem xay ra để pha một ly cà phê thơm nồng. Sáng sớm nay, lúc ngủ dậy mà lại không được uống một giọt cà phê nào, trong bụng giống như có một lũ côn trùng đang kêu réo ầm ỹ, khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đến khi không còn chịu nổi nữa, anh nắm chặt lấy tấm danh thϊếp, khoác lên vai chiếc balô leo núi cũ, khởi động chiếc xe tải ước chừng đã hơn bảy tám năm, chạy một mạch từ Nam Đầu xuống đến tận Đài Bắc, chỉ để mua mấy cân cà phê.

Ngày trước, Vu Phạm rất ít khi đến những nơi nằm trong thành phố, mà cho dù tới thì cũng có người phụ trách đưa đón, hoàn toàn không cần phải tự mình lái xe tìm đường, bây giờ, chỉ vì mấy cân cà phê mà anh phải tự mình lái xe ra trận.

Thêm Bình Luận