Chương 1-2

Có lẽ là do uống rượu, bầu không khí bao vây đến nơi đây, có người đặt tay lên vai Doãn Mặc, ngơ ngác hỏi anh: “Anh Mặc, anh nói thật đi, bình thường anh đi làm về nhà, đêm khuya yên tĩnh một mình nằm trên giường, anh không muốn có một người phụ nữ cùng mình đắp chung một cái chăn sao?”

Người đàn ông vừa dứt lời, Phương Khải Hạ lập tức đá anh ta một cước: “Biến qua một bên đi, trái bưởi nhỏ còn đang ở đây, ít nói bậy lại.”

Lúc này mọi người mới nhớ tới cô cháu gái nhỏ của Mộ Du Trầm.

Mọi người nhìn về phía sô pha, cô gái không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi trên ghế sô pha rồi, hai gò má ửng hồng, hình như đã uống rất nhiều. Phương Khải Hạ nhìn đồng hồ: “Mộ Du Trầm nhờ tôi trông chừng em ấy một chút, sao em ấy lại uống say rồi, tôi phải sắp xếp người đưa trái bưởi nhỏ về nhà.”

“Để tôi đưa em ấy về.” Doãn Mặc đặt ly rượu xuống, đi ra cửa lấy áo khoác.

Phương Khải Hạ lo lắng: “Cậu cũng uống không ít, đưa bằng cách nào?”

Từ khi Doãn Mặc đến, đã có rất nhiều người rót rượu cho anh.

“Tài xế ở bên dưới.” Doãn Mặc mặc xong quần áo đi đến sô pha, cúi người nhẹ nhàng khều cô.

Cô ngủ rất sâu, không có tỉnh lại.

Doãn Mặc nhặt chiếc áo khoác màu nâu nhạt của cô ở phía sau ghế sô pha và quấn quanh người cô.

Một cánh tay luồn qua nách ôm lấy lưng cô, còn tay kia thì giữ lấy chân và ôm ngang người cô.

Khuôn mặt điềm tĩnh của cô dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn.

Trước cửa phòng bao, Doãn Mặc quay đầu chúc mừng Phương Khải Hạ và nói: “Nói với Mộ Du Trầm, tôi đưa Dữu Dữu về nhà.”

Anh rời đi, cánh cửa phòng bao tự động đóng lại.

Mọi người bên trong im lặng hai giây, có người hỏi: “Sao hôm nay không thấy trái bưởi nhỏ và anh Mặc nói một câu nào với nhau vậy, hai người họ giận nhau à?”

“Hai năm nay tôi cũng không thấy hai người họ nói chuyện.”

“Trái bưởi nhỏ năm cấp ba ở nhà anh Mặc một năm, nhớ ngày nào cũng đi theo đằng sau anh Mặc, dính nhau như sam. Sao bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu nói bởi vì em ấy lớn lên để tránh hiềm nghi, cũng không nên một câu cũng không nói với nhau như vậy chứ.”

“Thật là bí ẩn, chắc anh ấy đã đắc tội với công chúa nhỏ của chúng ta như thế nào rồi, cũng chỉ có một mình anh Mặc mới biết.”

——

Bên ngoài câu lạc bộ, đã có một chiếc Rolls Royce đỗ ở trước cửa.

Thấy Doãn Mặc đi ra, tài xế lập tức xuống xe mở cửa sau.

Doãn Mặc ôm Mộ Dữu và ngồi vào: “Đi đến nhà cũ của Mộ gia trước.”

Mộ Dữu đang ngủ say không biết tỉnh dậy từ lúc nào, cô nghe được những lời của Doãn Mặc, lập tức phản đối: “Tôi sẽ không về!”

Cô gái mở đôi mắt ngấn nước, bắt gặp ánh mắt trong veo và sâu thẳm của Doãn Mặc.

Cô chỉ hơi chóng mặt sau khi uống rượu, ngủ cũng không sâu.

Vừa rồi trong lúc mơ màng, cô biết chính Doãn Mặc là người đã bế cô ra khỏi phòng bao.MKhi cô ngồi dậy, chiếc áo khoác cô đang mặc trong nháy mắt rơi xuống.

Doãn Mặc nhặt lấy, một lần nữa giúp cô đắp lên:

“Em uống nhiều quá, anh đưa em về.”

“Tôi đã nói là tôi sẽ không về nhà.” Mộ Dữu tức giận trừng anh.

Doãn Mặc nhíu mày nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự uy nghiêm.

Mộ Dữu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Bố tôi đã trở về.”

Doãn Mặc dừng một chút: “Vậy tối nay tới nhà chú nhỏ của em đi.”

Hai má Mộ Dữu đỏ bừng vì rượu, bất mãn bĩu môi: “Tối nay chú nhỏ không cho tôi uống rượu, bây giờ tôi lại uống say, chú ấy nhất định sẽ đánh gãy chân tôi.”

Doãn Mặc dựa lưng vào thành ghế sau, dùng đầu ngón tay xoa xoa vài cái giữa hai hàng lông mày, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh nhìn cô: “Đến nhà anh?”

Mộ Dữu nâng mí mắt lên, ánh mắt mờ ảo nhìn chằm chằm vào anh.

Người đàn ông có một đôi mày và mắt rất đẹp, từng chi tiết dường như đã được ông trời tỉ mỉ điêu khắc, xương cốt mảnh khảnh, làn da nhu hòa dưới màn đêm, đôi môi không đậm cũng không quá nhạt.

Anh rất ít khi cười, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng và nghiêm nghị.

Mộ Dữu nhớ lại vào cuối năm trung học, do một vài chuyện của gia đình, điểm số của cô đã giảm mạnh.

Để cô không bị phân tâm vì chuyện của gia đình, chú nhỏ đã gửi cô đến học ở Trường Hoàn cách xa hàng ngàn dặm.

Lúc ấy, Doãn Mặc có công việc kinh doanh ở đó và nhà của anh cách trường của Mộ Dữu cũng rất gần.

Cô học ngoại trú, mỗi ngày đều sống ở nhà của Doãn Mặc.

Doãn Mặc hơn cô bảy tuổi, bởi vì có quan hệ với chú nhỏ nên trong khoảng thời gian đó anh rất tốt với cô, giúp cô học bù và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.

Khi đó cô ở Trường Hoàn rất xa, bên cạnh cô cũng không có người thân nào khác, chỉ có anh.

Anh dịu dàng, ân cần cùng cô vượt qua những năm tháng cuối cấp ba khó khăn nhất.

Cô đã từng thấy anh bình tĩnh và nghiêm khắc khi đối mặt với cấp dưới, kiên quyết và độc đoán.

Khi chứng kiến anh đối đầu trực diện với đối thủ, anh vẫn bình tĩnh và bình tĩnh một cách đầy tự tin.

Cô cũng đã từng nhìn thấy anh với khuôn mặt lạnh nhạt, nhẫn tâm và tuyệt tình từ chối hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác lao về phía mình.

Trong mắt anh chỉ có lợi ích, anh không bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai khác.

Gương mặt này, không biết trước kia như thế nào đã mê hoặc cô.

Và bây giờ cũng vậy.

“Đi đến nhà của anh?” Mộ Dữu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Được. Tuy rằng tôi với anh không thân, cũng không thích gặp anh cho lắm, nhưng hình như đây là biện pháp tốt nhất cho đêm nay.”

Cô vỗ vai Doãn Mặc, giọng điệu kiêu ngạo như bố thí: “Tôi bằng lòng ở lại nhà anh một đêm.”

Doãn Mặc: “...”

——

Trên đường đến nhà Doãn Mặc, Mộ Dữu lại ngủ thϊếp đi.

Khi cô một lần nửa tỉnh dậy, chiếc xe đã sớm vững vàng ngừng ở trước cửa khu chung cư.

Mưa đã tạnh, gió lạnh thổi qua, Mộ Dữu quấn chặt mình trong chiếc áo khoác len ngay khi vừa bước ra khỏi xe.

Chú nhỏ Mộ Du Trầm cũng sống trong tiểu khu này, Mộ Dữu chột dạ mà nhìn xung quanh, sợ vẻ ngoài say khướt lúc này của mình sẽ chạm mặt chú nhỏ.

Doãn Mặc liếc nhìn cô: “Nếu như gặp phải cậu ấy, em có thể cùng cậu ấy trở về.”

Mộ Dữu không nói gì, Doãn Mặc dẫn cô vào thang máy.

Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ này của Doãn Mặc, cách bố trí cũng tương tự như nhà của chú nhỏ cô.

Diện tích rất lớn, hai tầng song lập.

Tần một là nơi dành cho các hoạt động vui chơi giải trí, còn phòng ngủ và phòng sách thì ở tầng hai.

Mộ Dữu cởϊ áσ khoác, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, hoàn toàn không xem mình là người lạ.

Doãn Mặc pha một cốc nước mật ong, đưa cho cô: “Giải rượu, uống xong thì lên lầu ngủ.”

Mộ Dữu tiếp nhận và giữ lấy nó, một dòng nước ấm dọc theo thành cốc truyền đến lòng bàn tay, xua tan đi cái lạnh của mưa đêm bên ngoài. Hai người im lặng chừng một phút, Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô: “Em trốn anh nhiều năm như vậy, định không bao giờ nói chuyện với anh sao?”