Chương 20

Mặc dù Mộ Dữu và Doãn Mặc ra sức thể hiện tình cảm trước mặt các trưởng bối, nhưng sự thân mật ấy lại bị trưởng bối trêu chọc, mặt Mộ Dữu đã nóng lên một cách khó hiểu.

Mặc kệ việc nhấm nháp hương vị của trái nho, cô nhai rồi nuốt chúng một cách tùy tiện.

Thật ra Doãn Mặc không có phản ứng gì, đương nhiên lại lột một quả nữa: “Em còn muốn ăn tiếp không?”

Mộ Dữu nhìn trái nho kia, không nhịn được trợn tròn mắt nhìn anh, cười nhẹ nhàng, đẩy ra: “Không ăn, hơi chua.”

“Chua sao?” Mộ Du Trầm hơi ngạc nhiên: “Buổi chiều chú đã ăn mấy quả, rất ngọt mà.”

“Có lẽ do chùm này chua hơn.” Mặt Mộ Dữu bình thản bịa chuyện.

Doãn Mặc cầm quả nho kia đưa vào trong miệng, ung dung nuốt xuống, rất phối hợp nói: “Ừ, có hơi chua.”

Ánh mắt anh và cô chạm nhau, khóe miệng hơi cong như đang cười.

Mộ Dữu bình tĩnh đưa tầm mắt đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy sự trêu ghẹo trong mắt anh.

Sau khi ở trong phòng bệnh với ông một chút, Mộ Bách Liêm đến để thay ca cho Mộ Du Vãn.

Nhìn thấy Mộ Dữu ở chỗ này, Mộ Bách Liêm cười dịu dàng chào hỏi cô: “Con đến lúc nào vậy?”

Từ khi gặp được Mộ Bách Liêm cùng người phụ nữ khác và đứa bé một nhà hòa thuận trên phố, Mộ Dữ đã không còn duy trì vẻ bề ngoài hoà thuận của mối quan hệ cha con nữa.

Mộ Bách Liêm nói chuyện cô cũng không muốn nghe được, cũng không trả lời.

Nhiều người ở đây như vậy, Mộ Bách Liêm cảm thấy rất mất mặt, sắc mặt trầm xuống: “Đều là người trong gia đình, càng lớn càng không có phép tắc.”

Mộ Dữu nhíu mày: “Ông lấy tư cách gì dạy dỗ tôi? Tôi không giống những đứa con gái có quy củ của ông, ai là người làm tôi có cha sinh không có cha dạy chứ?”

“Con…” Mộ Bách Liêm tức giận xông tới, đưa tay ra với Mộ Dữu.

“Mộ Bách Liêm, con cứ thử động nó xem?” Sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của ông cụ.

Cùng lúc đó, Mộ Bách Liêm có cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lẽo bất thường dừng trên người ông ta.

Doãn Mặc dùng ánh mắt thanh cao lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ông ta, có vài phần nham hiểm độc ác.

Anh rõ ràng ngồi ở kia chưa hề đυ.ng đến, lời cũng chưa nói một câu, lại xem Mộ Bách Liêm trong lòng phát mao, sau lưng vèo vèo lạnh lẽo.

Dưới chân Mộ Bách Liêm như bị đóng đinh, đứng sững sờ ở đó, cảm giác tê dại từ sống lưng lan ra toàn thân.

Bên ngoài đều cho rằng Doãn Mặc là người tàn nhẫn và đáng sợ, Mộ Bách Liêm không tiếp xúc nhiều với anh, mỗi lần ông ta trở về nhà cũ cùng Mộ Du Trầm, anh đều tỏ ra ân cần.

Trên thương trường, Mộ Bách Liêm chỉ coi anh là một người đàn em có chút năng lực, sao tuổi còn trẻ, đã có thể lợi hại như vậy?

Chỉ đến giờ phút đối mặt cùng Doãn Mặc, Mộ Bách Liêm mới cảm nhận được thế nào là bức người.

Đương nhiên anh không coi Mộ Bách Liêm là bố vợ, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người ngoài có ý đồ hãm hại mọi người.

Các đốt ngón tay vừa đưa ra đang run rẩy, Mộ Bách Liêm chậm rãi thu lại.

Từ đầu đến cuối Doãn Mặc, không nói với ông ta một câu.

Chỉ là lạnh nhạt thu tầm mắt, nắm tay Mộ Dữu giơ lên, nói với ông cụ: “Ông nội, cháu và Dữu Dữu về nhà trước, hôm nào cháu lại đưa cô ấy đến chơi với ông.”

Mộ Du Vãn cũng muốn rời đi, ra ngoài cùng hai người họ.

Nhiệt độ từ từ tăng cao, mặc dù trời đã tối, gió thổi vào người ấm áp và mềm mại.

Khắp nơi trong bệnh viện đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Khi ra khỏi khu điều trị nội trú, Mộ Dữu cố gắng quên hết những việc xảy trong phòng bệnh, hít một hơi thật sâu, cười hỏi Mộ Du Vãn: “Cô nhỏ, cô định về Mộ gia bằng cách nào? Hay là hai chúng cháu đưa cô về nhé.”

Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc: “Em muốn trở về lấy mấy thứ.”

Doãn Mặc ừ một tiếng: “Vậy về nhà cũ Mộ gia trước đi.”

Trên đường trở về nhà cũ, Doãn Mặc lái xe, hai người Mộ Dữu và Mộ Du Vãn cùng ngồi ghế sau.

Mộ Du Vãn sợ Mộ Dữu không vui vì chuyện của Mộ Bách Liêm nên tùy ý trò chuyện cùng cô.

Mộ Dữu bỗng nhiên hỏi: “Cô nhỏ, cô đi lâu như vậy, Điềm Điềm ở nhà một mình tìm không thấy cô sẽ khóc đấy.”

Điềm Điềm là con gái của Mộ Du Vãn, vừa tròn hai tuổi.

Nhắc tới con gái, Mộ Du Vãn tươi cười và rất dịu dàng: “Có bảo mẫu trông nom con bé, nó rất ngoan. Hai ngày trước cô định đưa Điềm Điềm đến đây, nhưng không biết con bé có muốn đi không, cô rất nhớ con bé, thật đấy.”

Nói đến đây, Mộ Du Vãn hỏi Doãn Mặc, “Giản Quý Bạch có còn ở cùng cháu không?”

Doãn Mặc nắm lấy tay lái: “Cậu ấy chỉ ở lại một đêm, bây giờ đang ở trong khách sạn.”

Ngừng một chút: “Cậu ấy không nói gì với cô à?”

Sắc mặt Mộ Du Vãn hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười: “Chắc là anh ấy đang bận.”

Lúc sau đi trên đường, Mộ Du Vãn không nói chuyện gì nữa.

Thỉnh thoảng Mộ Dữu lén liếc nhìn cô ấy một cái, định nói điều gì đó, nhưng lại không tìm được chủ đề.

Chẳng lẽ đây là cuộc hôn nhân mà chú nhỏ và cô nhỏ coi nhau như khách sao?

Mặc dù có con gái, cũng là ai bận việc người nấy, cả hai không liên quan đến nhau.

Trong trí nhớ của Mộ Dữu, chú nhỏ rất dễ hòa đồng, thấy ai đều cười tươi.

Chỉ có lúc đối mặt với cô nhỏ, chú ấy rất ít cười.

Nếu một ngày nào đó, cuộc hôn nhân của cô và Doãn Mặc đi đến tình trạng như vậy.

Mộ Dữu cảm thấy, có lẽ cô sẽ muốn ly hôn.

……

Trên đường về nhà cũ, Mộ Du Vãn gọi điện thoại cho quản gia ở nhà.

Bọn họ về đến nhà, vừa lúc kịp giờ bữa tối.

Sau khi ăn xong Mộ Dữu trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, Doãn Mặc ngồi trên sô pha ở phòng khách chờ cô.

Người giúp việc trong nhà đem trái cây lên.

Doãn Mặc nhìn một cái, tầm mắt một lần nữa dừng trên điện thoại.

Thư kí Trịnh nhắn tin WeChat cho anh: 【 Doãn tổng, ngày mai có cần chuẩn bị nhẫn cưới và lễ phục nữa không?】

Doãn Mặc lại nghĩ đến việc Mộ Dữu từ chối cùng anh tham gia buổi tiệc tối.

Anh trầm ngâm, gõ: 【Vẫn như cũ.】

Đêm nay Mộ Dữu quay lại, chủ yếu là lấy đi tài sản của mình… đá quý.

Rất nhiều quý cô nhà giàu đua đòi thích so sánh quần áo, váy cao cấp, túi phiên bản giới hạn, dây chuyền và vòng tay do các nhà thiết kế quốc tế làm ra… Tóm lại, có quá nhiều thứ có thể lấy ra để khoe.

Đối với chuyện đó Mộ Dữu không có hứng thú, nhưng cô thích sưu tầm những viên đá quý đẹp và hiếm.

Mấy năm sưu tầm, đều là bảo bối hiếm.

Về sau cuối tuần nào cô cũng về nhà Doãn Mặc, nên không hay quay về nhà mình.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy yên tâm hơn khi mang đá quý theo.

Trên đường trở về chung cư, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu mở hộp ra xem những thứ mình coi trọng.

Nhiều món trong đó được cô tình cờ mua trong buổi đấu giá, bây giờ trên thị trường có nhiều tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái: “Buổi tiệc đêm mai em chắc chắn là không đi?”

Không biết sao anh lại nhắc đến, Mộ Dữu đang chiêm ngưỡng bảo bối của mình, cũng không ngẩng đầu lên: “Nói không đi, là không đi.”

“Buổi đấu giá cũng không đi?”

“Sẽ có bảo bối sao?” Mộ Dữu ngẩng đầu, lại chỉ chỉ vào chiếc hộp của mình: “Không có thứ gì hấp dẫn hơn so với mấy cái này, tôi sẽ không đi.”

Doãn Mặc không nói tiếp, Mộ Dữu không cam tâm.

Suy cho cùng không phải bất cứ buổi đấu giá nào cũng có thể tìm được loại tốt như này.

Đèn hai bên cầu của thành phố An Cầm sáng rực rỡ, giống như hai con rồng sáng.

Từ bên này cầu đi qua, là khu đô thị tràn ngập trong ánh vàng lấp lánh, phồn hoa, ồn ào náo nhiệt và đầy màu sắc.

Xe từ trung tâm thành phố đi vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, ngựa quen đường cũ mà tiến vào gara dưới tầng hầm.

Từ thang máy đi ra, đến trước cửa nhà, Doãn Mặc không vội mở.

Anh ấn mật mã trước khóa cửa, quay đầu lại cùng Mộ Dữu nói: “Trước kia đến đây em chưa lưu vân tay, em nên lưu vào đi.”

Mộ Dữu không nghĩ bản thân sẽ có lúc đến đây một mình, nhưng nếu nói ra, cô đơn giản là đặt ngón tay lên để lấy lệ thôi.

Trước việc nhắc nhở để lại dấu vân tay khác, cô có hơi mất kiên nhẫn.

Doãn Mặc nắm lấy cổ tay của cô, vô cùng kiên nhẫn mà giúp cô thực hiện thao tác.

Lòng bàn tay anh vừa ấm vừa lạnh, mang đầy vết chai mỏng, khi chạm vào da cô có một cảm giác lạ thường.

Mộ Dữu ngước mắt sang nhìn, người đàn ông chăm chú nghiêm túc giúp cô lưu vân tay, hình dáng bên mặt khắc sâu, môi mỏng khẽ động, khi không cười có vẻ hơi lạnh lùng không dễ tiếp cận.

Nhớ rõ năm ấy cô mới đến nhà Doãn Mặc, mỗi ngày anh đều mang khuôn mặt như vậy.

Lạnh lùng, lãnh đạm, cũng rất ít nói, làm cô thấy hơi sợ, không dám đến gần.

Sau đó, có một ngày, cô lấy hết can đảm tìm anh hỏi chuyện.

Anh lặp lại những kiến thức cô không hiểu, trong lòng Mộ Dữu cực kỳ sợ, luôn cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ bẻ chiếc bút trong tay gãy răng rắc, đập mạnh xuống bàn, mắng cô ngu dốt như lợn.

Nhưng mà ngày hôm đó anh không mắng cô.

Chỉ là nghiêm mặt một lúc lâu, sau đó nói: “Có thể là do anh, thay đổi suy nghĩ đi.”

Sau ngày đó, Mộ Dữu đột nhiên phát hiện, tuy khuôn mặt lạnh lùng nhưng anh lại là người hiền lành.

Theo một thứ gì đó, Doãn Mặc vẫn luôn đối tốt với cô.

Nhưng thế cũng tốt, có điểm giống như cách chú nhỏ đối xử với cô vậy, coi cô như một đàn em mà quan tâm, không phải kiểu tình yêu nam nữ.

Lưu vân tay xong, Mộ Dữu bình tĩnh rút tay ra khỏi tay anh.

Ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt của anh, cô dùng sức cọ vào quần áo hai lần, muốn nhanh chóng làm giảm nhiệt.

Vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt u tối của Doãn Mặc đang dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cô.

Mộ Dữu vô thức để hai tay ra sau lưng, bình tĩnh nói: “Tay anh có mồ hôi, tôi lau đi thì có vấn đề gì sao?”

Cửa mở ra, Mộ Dữu vào nhà trước tiên.

Doãn Mặc đứng ở cửa nhìn xuống tay của mình, hình như không có mồ hôi.

Nhưng anh vẫn làm theo cũng cọ vào quần áo.

Thay đôi dép lê, Mộ Dữu ôm hộp kho báu của mình trong tay nhảy nhót đi lên lầu hai.

Sau đó lại nhớ ra cái gì, đi được nửa đường thì quay đầu lại: “Có muốn về phòng ngủ luôn không?”

Doãn Mặc nhìn mắt đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Chút nữa còn có một cuộc họp.”

Mộ Dữu gật gật đầu, tạm thời anh chưa trở về phòng ngủ, cô sẽ có thời gian tiếp tục thai nghén “Chú chó xui xẻo”.

Về phòng đem đá quý của mình đi để ở phòng quần áo, cô đi tắm trước.

Mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình và thoải mái vào, cô ôm cuốn sổ tay lên giường.

Lúc nãy trên đường trở về, cô bỗng nhiên có linh cảm về truyện tranh, nhanh chóng chạy đi rèn sắt khi còn nóng.

Thời gian đã trôi qua một chút, đã gần 12 giờ, cô gần như bận rộn, buồn ngủ mà ngáp một cái.

Doãn Mặc còn chưa trở về, đóng laptop lại, tự mình chui vào trong chăn nằm xuống trước.

Cô nhìn sang giường bên cạnh, phát hiện trên giường đêm nay chỉ có một cái chăn.

Đại khái là cô vừa quay về, anh còn không kịp lấy một cái nữa ra.

Mộ Dữu lại nghĩ đến buổi tối hôm kia hai người cùng chung chăn gối.

Doãn Mặc nói là do cô cuốn toàn bộ chăn, đến bây giờ cô vẫn còn bán tín bán nghi.

Lúc cô ngủ, có thật là không an phận như vậy sao?

Cô còn chưa kịp nghĩ kĩ lại, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa phòng làm việc.

Đoán chừng là Doãn Mặc trở lại sau khi nhanh chóng hoàn thành công việc.

Mộ Dữu nhanh chóng tắt đèn đi rồi nhắm mắt.

Rất nhanh, cửa phòng bị ai đó mở ra với tiếng cùm cụp.

Doãn Mặc đã vào phòng.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ, Doãn Mặc nhẹ nhàng đóng cửa lại, mở một cái đèn sàn ở xa.

Doãn Mặc nới lỏng cổ áo, đi tới bên mép giường, vô ý sờ vào chiếc máy tính xách tay bên cạnh, thấy còn ấm, hiển là là mới tắt chưa lâu.

Anh nhìn vào người đang giả vờ ngủ, mỉm cười, cởi cúc áo bước vào phòng tắm.

Bên trong có tiếng nước chảy, Mộ Dữu mở mắt ra.

Ánh đèn trong phòng chiếu lên cơ thể trắng nõn xinh đẹp của người con gái nằm trên giường. Đôi mắt nhắm lại như đang ngủ, hàng mi rũ xuống.

Doãn Mặc nới lỏng cổ áo, đi đến mép giường, tiện tay sờ chiếc laptop bên cạnh, xúc cảm ấm áp, rõ ràng mới vừa tắt đi không lâu.

Dường như Doãn Mặc đã đứng cạnh cô một lúc nhưng cô lại không biết anh làm gì.

Dù sao đi nữa, cô vẫn tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mộ Dữu cảm nhận được anh đang đến gần, nhấc một góc chăn lên và chui vào, tắt đèn sàn trong phòng đi.

Ngọn đèn cuối cùng đã bị anh tắt đi.

Khi bước vào, người anh vẫn ẩm và có hương tươi mát và sạch sẽ.

Đêm nay anh không lấy thêm chăn, sau khi nằm xuống thì không có động tĩnh.

Lần trước nói nửa đêm cô cướp chăn, anh lạnh, cho nên lại lấy chăn khác ra.

Vậy sao anh còn cùng cô đắp chung một cái chăn?

Này là tiếp tục giống lần trước, nửa đêm lại lén lút đi lấy cái chăn?

Nếu như vậy, sẽ tốt hơn nếu tách nhau ra ngủ, mỗi người có thể bớt lo.

Dù sao sau khi trải qua đêm ấy, tính tình thờ ơ của anh đã trở thành cục tạ, Mộ Dữu căn bản không muốn đến gần anh chút nào.

Cô dứt khoát lên tiếng nhắc nhở: “Anh không đem thêm chăn ra sao?”

Trong đêm đen, Doãn Mặc mở mắt ra: “Không ngủ sao?”

Tuy là đang hỏi, giọng nói lại không có chút kinh ngạc nào.

Không đợi Mộ Dữu trả lời, anh giúp cô kéo chăn lên: “Có ngủ không?”

Cô và anh đắp cùng chăn, anh lại hỏi có ngủ không.

Đêm đã khuya, nên ngủ, anh hỏi vậy là có ý gì?

Mộ Dữu cảnh giác trả lời: “Muốn làm gì?”

Doãn Mặc dừng một chút, nghĩ đến khả năng đêm nay sẽ dùng máy tính ở đây: “Xem máy tính trên giường không tốt cho xương cổ, em có cần một gian phòng để làm việc không?”

Mộ Dữu từ từ đảo mắt.

Nếu có thư phòng, sau này cuối tuần cô cập nhật truyện sẽ dễ dàng hơn, cũng không sợ Doãn Mặc đi vào xem bất cứ lúc nào.

Cô không ngừng gật đầu: “Được.”

Hai người yên tĩnh một lát, Doãn Mặc lại hỏi: “Lúc nhá nhem tối hôm nay tại toà nhà chính đại học A, cậu học sinh cùng em trao đổi WeChat, có quan hệ gì với em?”

Anh hỏi thẳng vào vấn đề, không có bất cứ điều gì vòng vo.

Lúc thấy xe của anh đỗ ở tòa nhà chính, Mộ Dữu liền cảm thấy hẳn là anh đã thấy được gì đó.

Sau khi đi bệnh viện thăm ông nội, lúc trở lại nhà cũ Mộ gia, anh không đề cập đến, Mộ Dữu cho rằng anh không thèm để ý, không nghĩ tới lúc này tự nhiên hỏi.

Mộ Dữu không đáp hỏi lại: “Anh cũng muốn hỏi cái này sao?”

Doãn Mặc cau mày nhắc nhở cô: “Em đã kết hôn rồi.”

Lời này của anh là có ý gì?

Nói với, hiện tại cô đã kết hôn, muốn cô giữ khoảng cách với những người khác giới, không được để anh đội mũ xanh, truyền ra anh bị cắm sừng?

Mộ Dữu cảm thấy bản thân không có nghĩa vụ nói cho cho anh biết chuyện đó: “Không phải anh đã nói, tôi tìm được người mình thích thì có thể ly hôn sao? Tôi không tiếp xúc với con trai, làm sao tìm được người phù hợp? Trước tiên thêm WeChat đã, sau đó tìm hiểu nhau, đấy không phải thao tác bình thường sao?”

Vừa dứt lời, cổ tay Mộ Dữu bị người đàn ông nắm lấy.

Anh dùng sức kéo mạnh, kéo Mộ Dữu qua, trong nháy mắt, anh đẩy mình qua.

Động tác của anh quá nhanh, Mộ Dữu bất ngờ, hoảng đến tim đập loạn.

Trong bóng đêm, hình dạng khuôn mặt anh trở nên mơ hồ không nhìn rõ, lại có hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Mộ Dữu cảm thấy, hai mắt Doãn Mặc sáng quắc nhìn cô.

“Ông nội em phẫu thuật thành công, hiện tại bắt đầu nghĩ đến việc tìm người đàn ông khác, sau đó ly hôn với anh?” Anh trầm mặc hồi lâu: “Mới như vậy đã không nghĩ đến chuyện ở cùng anh, vội qua cầu rút ván?”

Trong nhà ánh sáng quá mờ, Mộ Dữu không xác định được sắc mặt Doãn Mặc vào giờ phút này, chỉ là cổ tay bị anh nắm có chút đau.

Cô giãy giụa vài cái: “Ai qua cầu rút ván, anh vu khống tôi! Hai chúng tôi đều là trợ giảng, làm việc cùng nhau, không thêm phương thức liên hệ thì phân chia công việc kiểu gì?”

Xung quanh yên tĩnh một lát, Mộ Dữu cảm giác những ngón tay đang nắm cổ tay mình dần nới lỏng, vẫn như cũ không hoàn toàn buông ra.

Xuyên màn đêm dày đặc, Doãn Mặc cụp mắt nhìn cô: “Vừa nãy em cố ý chọc giận anh sao?”

So với giọng lúc nãy của anh, giờ dịu dàng hơn một chút.

Cổ tay Mộ Dữu không thoát ra được, thở mạnh quay đầu đi, không để ý tới anh.

Doãn Mặc im lặng không nói chuyện một lát: “Em không muốn vĩnh viễn làm vợ chồng với anh, muốn tìm người mình thích, anh không ngăn cản, nhưng chúng ta mới vừa kết hôn, ít nhất cũng phải hai năm nữa, hiện tại không phải thời điểm thích hợp. Hơn nữa, mặc dù muốn tìm, yêu cầu cũng phải cao hơn chút, cậu học sinh kia quá tầm thường, không thích hợp với em. Tương lai em tìm một người đàn ông kém hơn so với anh, đến lúc đó biết giải thích sao với người trong nhà? Cũng làm mất mặt em, đúng không?”

Giọng anh nhẹ nhàng, bộ dáng suy nghĩ cho cô, như là đang dỗ dành.

Mộ Dữu không biết đêm nay anh có chỗ nào đó kỳ quái, không biết trong bụng rốt cuộc đang có ý nghĩ xấu gì.

Có lẽ không phải vì lo cho mặt mũi của cô, là sợ chính anh vừa kết hôn đã ly hôn ngay lâp tức, chuyện sinh hoạt cá nhân sẽ bị người khác bàn tán.

Từ việc nói chuyện cầu vồng của ông Triệu sinh hoạt ngọt ngào hạnh phúc, có thể làm ông ta rất tự hào và không cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến, anh cũng để ý cuộc sống cá nhân của anh chưa được hòa thuận mỹ mãn.

Với lời lí giải như vậy thì cũng hiểu được vì sao vừa nãy anh tức giận.

Nếu cuộc sống đại học nhẹ nhàng như ý, có lẽ cô sẽ suy nghĩ đến một mối quan hệ yêu đương.

Nhưng mà hiện tại một lần nữa trở lại bên cạnh là trợ giảng cho giáo viên, còn muốn cập nhật truyện tranh, cô đều rất bận, làm sao có thời gian suy nghĩ chuyện bản thân với Doãn Mặc ly hôn.

Huống chi, cô vừa ly hôn với Doãn Mặc lại tùy tiện đi tìm người khác, thế không khác nào nhảy từ một cái hố lửa này nhảy vào một cái hố lửa khác sao?

Cô đâu có ngốc.

Đến thời điểm hiện tại, cô còn chưa thực sự cân nhắc chuyện muốn ly hôn với Doãn Mặc.

Ít nhất cùng Doãn Mặc ở bên nhau, mỗi ngày cô được nhìn khuôn mặt này còn là một niềm vui.

Cô đến ở vào mỗi cuối tuần, coi như là quay về nhìn những chiếc bình hoa biết đi, cũng khá tốt.

Mải suy nghĩ miên man, Mộ Dữu phát hiện Doãn Mặc còn đang đè trên người cô, cổ tay vẫn bị anh nắm lấy.

Cô có ý đồ giật ra: “Anh đang làm gì vậy, còn không nhanh xuống đi?”

Giờ phút này Doãn Mặc còn đang suy nghĩ về những điều Giản Quý Bạch nói.

Vừa nãy Mộ Dữu đề cập đến chuyện tìm người mình thích, sau đó ly hôn với anh. Mặc kệ giờ phút này cô có tư tưởng ấy hay không, sau này khó đảm bảo rằng cô không có.

Nếu anh cứ chậm rãi nuốt nước bọt, không chừng cô sẽ lập tức có người mà cô thích.

Có lẽ, hai người bọn họ chắc là lại phải tiến thêm một bước.

Thật khó khi xác định trong lòng cô có anh hay không, nhưng ít ra, trước tiên người thuộc về anh.

Giản Quý Bạch cuộc sống vợ chồng hài hòa, có lợi cho việc bồi dưỡng quan hệ tình cảm hai người.

Nếu muốn một lần nữa bồi dưỡng tình cảm, trước tiên khiến bọn họ ở chung và hòa hợp về hình thức vào ban đêm.

Doãn Mặc một tay nắm cổ tay của cô, dễ như trở bàn tay giơ lên trên đầu.

“Dữu Dữu.” Anh đè cô xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ bủa vây lấy cô.

Trái tim Mộ Dữu đập thình thịch mấy lượt, ngực vô thức phập phồng.

Môi người đàn ông ấy gần sát bên tai cô, khi mở miệng giọng trầm thấp: “Hiện tại chúng ta là vợ chồng, trước khi kết hôn không có thỏa thuận vợ chồng giả.”

Hơi nóng truyền qua bên tai, Mộ Dữu không cầm lòng được mà run rẩn, trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh: “Cho nên sao?”

“Cho nên……”

Môi anh như chạm sát vào vành tai cô, khàn giọng hỏi: “Có phải bây giờ nên có chuyện sinh hoạt vợ chồng bình thường không?”