Chương 3-1

Giống như không nghĩ tới câu trả lời sẽ như thế này, Mộ Du Trầm sững sờ một lúc.

Thấy Doãn Mặc bình tĩnh thong dong, nhìn không ra nửa điểm sơ hở, anh ấy đưa mắt tới nhìn Mộ Dữu, trầm giọng hỏi: “Những gì cậu ấy nói có phải không?”

Doãn Mặc nói hai người đang yêu nhau, Mộ Dữu nghĩ rằng lời giải thích này có thể tạm chấp nhận được.

Bây giờ cô cũng đã trưởng thành, cũng không phải trẻ con, tình nhân ở bên nhau ngủ một giấc so với uống rượu xong làm chuyện ấy còn hợp lý hơn.

Câu trả lời này ít có khả năng chọc tức chú nhỏ.

Nhưng Doãn Mặc lại nói họ dự định sắp tới sẽ kết hôn, cô không muốn thừa nhận điều đó.

Cô không hiểu tại sao cuối cùng Doãn Mặc lại thêm một câu như vậy, không phải thừa rồi sao.

“Sao cháu không nói gì?” Mộ Du Trầm dò xét nhìn vẻ mặt của Mộ Dữu: “Những gì cậu ta nói là thật sao?”

Vào thời điểm quan trọng như vậy, Mộ Dữu làm sao không dám thừa nhận những lời Doãn Mặc nói, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng thừa nhận: “Đó là sự thật, chúng cháu đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, đang, đang cân nhắc việc đi lãnh chứng.”

“Thời gian dài là bao lâu?” Mộ Du Trầm nghi ngờ về những gì hai người họ nói: “Hai năm qua các người không nói chuyện nhiều với nhau, yêu đương kiểu gì vậy?”

Mộ Dữu vội vàng nói: “Chúng cháu là đang yêu ngầm, không có công khai!”

Mộ Du Trầm: “?”

Đầu óc Mộ Dữu nhanh chóng quay cuồng: “Anh ấy lớn hơn cháu rất nhiều, lại còn là bạn của chú, cháu sợ chú sẽ không cho chúng cháu ở bên nhau nên mới giấu giếm. Chúng cháu cố ý giả vờ lạnh nhạt trước mặt người khác là để che giấu tình cảm của chúng cháu.”

Lời giải thích này của cô quả thật không thể chê vào đâu được.

Mộ Du Trầm đã sớm hỏi qua hại người bọn họ chuyện gì đang xảy ra, năm lớp mười hai cô và Doãn Mặc thân thiết như hình với bóng, sau khi cô tốt nghiệp thì lại giống như hai người xa lạ.

Hôm nay Mộ Dữu cuối cùng cũng đã đưa ra một lời giải thích khá hợp lý, một mũi tên trúng hai đích.

Mộ Dữu đang khen ngợi trí thông minh của mình thì Mộ Du Trầm lại hỏi: “Cháu thích Doãn Mặc khi nào, không phải lúc gửi cháu đến Trường Hoàn năm đó để học chứ?”

Trái tim Mộ Dữu đập lỡ một nhịp, cô lập tức phủ nhận: “Không phải, chúng cháu chỉ quen nhau khi cháu đang học đại học. Chẳng phải anh ấy thường xuyên tham gia các hoạt động của trường cháu hay sao, cho nên chúng cháu mới thường xuyên gặp nhau.”

Ngừng một chút, cô nói thêm: “Chú nhỏ, chú đừng hiểu lầm, cháu là một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ học tập. Năm thứ nhất, Doãn Mặc đến trường tỏ tình với cháu, lì lợm một hai bảo cháu làm bạn gái của anh ấy, theo đuổi vài tháng cháu mới đồng ý đấy chứ.”

Mộ Dữu cảm thấy ánh mắt của Doãn Mặc rơi vào khuôn mặt cô, đôi mắt đó mãnh liệt đến mức cô không thể lờ đi.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà tim không đập mặt không đỏ, chủ động ôm lấy cánh tay của anh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu giống như đang dụ dỗ bạn trai: “Anh nói mau, lời em nói có đúng không?”

Cơ thể mỏng manh của cô gái gần như đã áp vào trong vòng tay anh, có một sự ngọt ngào nhàn nhạt đọng lại trên mái tóc dài của cô.

Doãn Mặc cử động cổ họng một chút và nói “ừm.”

Đôi mắt sâu và sắc bén của Mộ Du Trầm đang thăm dò, hết nhìn Mộ Dữu rồi nhìn Doãn Mặc.

Anh ấy dường như không thể chấp nhận sự thật này trong một khoảng thời gian.

Đầu óc Mộ Du Trầm có chút mơ hồ, nhíu mày, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cả đêm tôi không ngủ, trở về ngủ bù một giấc đây, chuyện của hai người để chiều rồi nói.”

Mộ Du Trầm đóng cửa rời đi, để lại hai người trong phòng khách rộng lớn.

Mộ Dữu vội vàng buông tay, chán ghét lùi về phía sau hai bước.

Doãn Mặc liếc nhìn cô, bước tới ôm cô.

Chân Mộ Dữu trống rỗng, cô hoảng sợ vòng tay qua cổ anh.

Với vẻ mặt điềm tĩnh, anh bế cô lên lầu.

Mộ Dữu nhớ tới đêm qua anh không thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình, suýt nữa làm cô chết, cô sợ hãi đá hai chân qua lại và vũng vẫy: “Doãn Mặc, đồ cầm thú! Anh làm gì vậy, thả tôi xuống!”

Dù cho cô có vùng vẫy thế nào, người đàn ông vẫn bất động.

Vào tới phòng ngủ, anh trực tiếp ném cô lên giường.

Chiếc giường lớn mềm mại, cả người Mộ Dữu như rơi vào trong chăn bông, cô vẫn còn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ở mép giường, cô sợ đến mức trốn vào góc giường và cảnh cáo: “Ban ngày ban mặt, nếu anh dám làm bậy, tôi, tôi sẽ nói cho chú nhỏ của tôi!”

Vừa dứt lời, chân cô đã bị bàn tay thô ráp của anh nắm chặt.

Mặc dù tối qua cũng đã làm tất cả những gì nên làm rồi, nhưng bây giờ cô không uống chút rượu nào và hoàn toàn tỉnh táo.

Mặt cô đỏ bừng, xấu hổ khó chịu duỗi chân đá anh một cái: “Doãn Mặc, đồ vô lại, vô liêm sỉ, đồ đê tiện, khốn kiếp...”

Cô chưa kịp nói xong đã đá vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông.

“Bịch!”

Giọng nói lanh lảnh và những lời phía sau của Mộ Dữu biến mất ngay lập tức.

Cô giật mình, bắt gặp ánh mắt u ám của người đang ông đang nhíu mày chậm rãi nhìn sang.

Mộ Dữu mím môi, cảnh giác: “Tôi, tôi là phòng vệ chính đáng!”

Doãn Mặc không thèm để ý đến cú đá vừa rồi của cô, kéo chăn ra đắp vào người cho cô, bỏ chân cô vào: “Chân lạnh như vậy, xuống lầu sao không mang dép?”

Lúc này Mộ Dữu mới nhận ra tại sao vừa rồi anh đột nhiên chạm vào chân cô.

Hơi nóng bên tai còn chưa tản đi, cô kéo chăn liếc nhìn anh: “Không có quần áo thì làm sao bây giờ?”

Doãn Mặc nhìn đồng hồ: “Nằm một lát, anh đi mua cho em.”

Sau khi Doãn Mặc rời đi, Mộ Dữu được bọc trong chăn và nằm trên giường, một số tình tiết của đêm qua giống như một bộ phim lặp đi lặp lại trong tâm trí của cô.

Anh không phải là một người lạnh lùng và kiêu ngạo sao, sao khi say lại phát điên như vậy.

Cô không biết trạng thái đêm qua của Doãn Mặc có bao nhiêu phần là do tác dụng của rượu, bao nhiêu phần là do bản chất thực sự không rõ ẩn giấu qua vẻ bề ngoài lạnh lùng của anh.