Chương 43

Hai người tìm một khách sạn gần đó để ở, khách sạn tầm khoảng 6-7 tầng, nhưng ba tầng trên đã chật kín, chỉ còn phòng ở tầng hai, Tưởng Mục Nghiêu hỏi lễ tân mới biết những người dân ở vùng đất trũng được chính phủ tuyên truyền dọn đến khách sạn ở.

Nhân viên lễ tân nói: “Mọi người đều nói bão sẽ đổ bộ vào phố mua sắm Đông Môn, tôi cảm thấy chúng ta ở đây sẽ không chịu ảnh hưởng gì lớn nên không cần quá căng thẳng đâu ạ.”

Giang Niệm Kiều vốn định đặt hai phòng, nhưng khi nhìn thấy mọi người dẫn theo gia đình đi vào đại sảnh, cô đành cam chịu ở chung phòng với Chu Cẩn Nghiêu.

Sau khi cất vali, hai người ra ngoài ăn cơm, các quán ăn đang chuẩn bị đóng cửa, có chủ quán nhắc nhở bọn họ sau bốn giờ thì toàn bộ các quán sẽ đóng cửa, bảo họ mau chóng mua đồ cần thiết.

Giang Niệm Kiều và Tưởng Mục Nghiêu nhìn nhau, hai người vội vàng ăn cơm rồi đến cửa hàng tiện lợi gần đó, nhưng kệ hàng gần như trống không, đồ có thể mua rất có hạn.

Khi hai người đi ra, trên đường đã ít người hơn, hầu như mọi người đều vội vàng ra ngoài mua sắm, trong khi chính quyền địa phương đeo băng đô đỏ đi nhắc nhở từng nhà.

Giang Niệm Kiều nắm chặt cổ áo bị gió thổi bay, cô không cần ngửa đầu cũng nhìn thấy mây đen cuồn cuộn trước mặt, cô không khỏi bật cười: “Cảm giác như đến ngày tận thế vậy.”

Hai tay Tưởng Mục Nghiêu đều xách đồ, nghe thấy vậy, anh chuyển đồ sang một tay, xoa đầu cô: “Đừng sợ, năm nào cũng có bão lớn. Chỉ cần dự trữ nước và đồ ăn, ở nhà không ra ngoài sẽ không sao.”

Giang Niệm Kiều yên tâm hơn đôi chút.

5 giờ sáng, Giang Niệm Kiều bị tiếng gió đập mạnh vào cửa sô đánh thức, cô vừa mở mắt ra, xa xa đã truyền đến từng tiếng kính vỡ.

“Mục Nghiêu!”

Tưởng Mục Nghiêu bật đèn ngủ, ánh sáng xua tan bóng tối, Giang Niệm Kiều nhìn thấy người bên cạnh thì không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.

Cô đối diện với ánh mắt trong trẻo của anh: “Anh không ngủ sao?”

“Anh tỉnh từ lúc 3 giờ.” Chỉ là không bật đèn vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Giang Niệm Kiều nhìn về phía cửa sổ, gió gào thét như quái vật gầm rú, cửa kính không ngừng rung, nước tràn vào từ khe nứt, chảy dọc xuống tường, trên mặt đất đã có một vũng nước.

Tưởng Mục Nghiêu vén chăn đứng dậy, anh kiểm tra cửa sổ rồi nói với Giang Niệm Kiều: “Em lấy ống hút ra đây.”

Ngày hôm qua hai người mua đồ uống kèm theo ống hút, mặc dù Giang Niệm Kiều không biết anh muốn làm gì nhưng cô vẫn lục túi tìm nó cho anh.

Tưởng Mục Nghiêu nối ống hút vào nhau, sau khi ấn vào điểm rỏ nước, anh uốn ống hút theo quỹ đạo nghiêng xuống dưới, nước từ ống hút chảy vào thùng rác.

Lúc này Giang Niệm Kiều mới nhận ra đây là hiện tượng dẫn nước trong vật lý.

“Em ngủ trước đi, nước đầy anh sẽ đổ.”

Tưởng Mục Nghiêu đẩy cô trở lại giường.

Giang Niệm Kiều nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, cô biết anh là người đáng tin cậy, nếu không phải xảy ra những chuyện trước đó, có lẽ cô vẫn tiếp tục mù quáng yêu anh.

Giang Niệm Kiều nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng mơ màng ngủ thϊếp đi, nhưng ngủ đến tầm 8-9 giờ đã tỉnh.

Toàn bộ toà nhà rung chuyển, có cảm giác như sắp sụp.

Cô nhanh chóng xuống giường, đi đến chỗ Tưởng Mục Nghiêu, lúc này, chỉ ở bên cạnh anh cô mới yên tâm.

Tưởng Mục Nghiêu rời khỏi màn hình điện thoại,vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cơn bão chệch hướng, vừa đổ bộ vào bờ biển thị trấn Tấn Thành.”

Giang Niệm Kiều sửng sốt, cô nhìn về phía cửa sổ, hiện tại đang là ban ngày, nhưng bầu trời rất tối, bên ngoài giống như có thứ gì đó đang bay.

Cô bước tới chỗ cửa sổ, cây cối hôm qua vẫn còn tươi tốt đã bị gió quật đổ xuống đất, mà chiếc xe tải đó vén đường bị gió thổi bay về phía trước.

Nước đã bắt đầu tích tụ trên mặt đất, không ra ngoài được, cũng không biết phải đi đâu.

Mặc dù Giang Niệm Kiều lớn lên ở một thành phố ven biển nhưng nghỉ hè hằng năm cô sẽ đến nhà bà ngoại tránh nóng, lần nào cũng bỏ lỡ mùa bão nên cô chưa từng trải qua trận cuồng phong nào. Dù xem tin tức cảm thấy đáng sợ nhưng cũng không kinh thiên động địa khi tự mình trải qua.

Trước thiên tai, con người nhỏ bé như đàn kiến.

Nửa tiếng sau, nước bị cắt.

Một tiếng sau, nước đã ngập đến nửa tầng, qua ô cửa sổ, cô nhìn những chủ cửa hàng đang cứu vớt thiết bị của mình với vẻ mặt buồn bã, bất lực, đến cô nhìn cũng lo lắng.

Trong cơn mưa gió, cô nhìn thấy có người đang vật lộn của cây xanh trên vành đai.

“Mục Nghiêu, anh mau nhìn xem, kia có phải người không?” Cô sợ tới mức mất giọng.

Tưởng Mục Nghiêu nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía cô chỉ, lập tức nhét điện thoại vào trong tay Giang Niệm Kiều, vừa cởi giày, tháo đồng hồ vừa nói: “Em thu dọn hành lý đi, nếu 20 phút nữa nước vẫn dâng thì em hãy lên tầng ba.”

Một giây trước khi mở cửa sổ, anh quay đầu nhìn cô: “Đừng sợ, khách sạn này có thể chịu được sức gió hơn mười độ.”

Nói xong, không đợi Giang Niệm Kiều phản ứng, anh đã nhảy xuống, giống như con cá biển, đến khi đầu nổi lên thì bơi về phía vành đai xanh, cùng lúc đó, có hai người cũng bơi từ hướng khác.

Mưa gió trong nháy mắt tràn vào từ cửa sổ, sau khi đóng cửa sổ lại, Giang Niệm Kiều áp sát cửa sổ, nhìn chằm chằm người đang không ngừng bơi lội kia.

Mãi cho đến khi anh và những người khác cứu người đó khỏi thân cây, đưa lên tầng hai của cửa hàng gần nhất, cô mới nhận ra vừa rồi mình căng thẳng đến mức quên cả thở.

Nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Giang Niệm Kiều nhìn thấy anh và một người khác cầm búa nhảy vào trong dòng nước, bơi đến một con dốc ngắn cách đó không xa, có một chiếc xe ô tô đỗ ở đó, nhưng chỉ còn lại đỉnh xe.

Cô nhìn thấy Tưởng Mục Nghiêu đập vỡ cửa xe ô tô, năm phút sau, một đôi vợ chồng được kéo lên từ cửa sổ, Tưởng Mục Nghiêu và đồng bọn dẫn từng người một đi dọc theo dòng nước, chẳng mấy chốc bốn người đã biến mất khỏi tầm mắt của Giang Niệm Kiều.

Giang Niệm Kiều vừa hoảng vừa sợ, không biết kết quả sẽ ra sao.

Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân hết lần này đến lần khác rằng anh giành được huy chương vàng trong giải bơi lội, anh sẽ không sao.

Tưởng Mục Nghiêu không tìm được nơi an toàn nên chỉ thể dẫn mọi người đi dọc theo dòng nước, mãi cho đến khi có một chiếc thuyền lái qua đó, kéo bọn họ lên giường.

Anh lau khuôn mặt ướt đẫm, quay đầu nhìn về phía khách sạn, không biết nó đang ở hướng nào.

Mọi người trên thuyền đều mặc áo cứu hộ màu xanh, người dẫn đầu giơ tay về phía Tưởng Mục Nghiêu: “Xin chào, chúng tôi là đội cứu hộ Hải Thiên, chúng tôi sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn, mọi người đừng lo lắng.”

Tưởng Mục Nghiêu đứng lên bắt tay đối phương.

“Chào mọi người, tôi là Tưởng Mục Nghiêu của đội cứu hộ Biển Xanh Nam Thành, tôi xin gia nhập đội và tham gia giải cứu.”