Chương 6: Giúp em tiêu hoá đồ ăn

Máy hút mùi kêu ầm ĩ thu hút sự chú ý của Giang Niệm Kiều, cô đi về phía bếp.

Căn bếp vốn đã nhỏ, một người chân tay dài như Tưởng Mục Nghiêu đứng trong đó càng có vẻ chật chội hơn, nhưng anh lại có bản lĩnh nhanh chóng thích nghi với mọi hoàn cảnh.

Anh làm nóng chảo, cho dầu vào, đập trứng vào chảo rồi thong thả di chuyển tay cầm chảo để dàn đều hỗn hợp trứng.

Thanh lịch đến mức không giống như đang rán trứng mà giống như đang chơi trên sân golf với những cử động uyển chuyển và động tác điêu luyện.

Mười phút sau, mì chín.

Tưởng Mục Nghiêu gắp mì ra, hếch cằm về phía cô: “Đũa, thìa.”

Giang Niệm Kiều tung tăng đi lấy, lúc quay lại bàn ăn, bát mì nóng hổi đã bày sẵn trên mặt bàn.

Nước lèo cà chua, trứng rán, bên cạnh có vài cọng rau xanh mướt, màu sắc tươi sáng, mùi thơm ngon đến mức khiến ngón trỏ động đậy.

Cô cầm đũa, vươn cổ nhìn về phía người ngồi trên ghế sô pha: “Anh có muốn ăn một chút không?”

Tưởng Mục Nghiêu lắc đầu, buổi tối ở nhà cũ anh ăn không nhiều, nhưng uống cùng đám người đó không ít, vừa rồi vận động mới giảm bớt mùi rượu xuống.

Hai người đều không nói gì nữa, Giang Niệm Kiều tập trung ăn mì, cô thật sự rất đói, gắp mì lên thổi vài cái liền cho vào trong miệng, vốn dĩ lúc ngủ không đói đến mức đó, nhưng vừa rồi bị anh dày vò không nhẹ, cô cảm giác như mình có thể ăn hết một con trâu.

Tưởng Mục Nghiêu mở phần mềm huấn luyện để kiểm tra tình hình tập luyện tối nay của các động viên.

Anh khẽ nhíu mày, quả nhiên không mấy hài lòng.

Anh mở Wechat, gửi một tin nhắn thoại.

“Gửi cho tôi kết quả đánh giá chi tiết.”

Giang Niệm Kiều gắp một miếng rau xanh bỏ vào trong miệng, nghe tiếng động, cô không khỏi nhìn về phía đồng hồ, đã hai giờ bốn mươi phút sáng, giờ này bị ông chủ giục đòi báo cáo thật đáng thương.

Nhưng lĩnh vực của bọn họ đều là những con cú đêm, có lẽ đã thành thói quen.

Năm đầu tiên Tưởng Mục Nghiêu và Giang Niệm Kiều ở bên nhau, anh sử dụng những xô vàng đầu tiên kiếm được lúc học đại học đầu tư vào chiến đội game hiện tại, năm đó chiến đội chưa có danh tiếng, sau ba năm nỗ lực ngày càng lớn mạnh hơn, lọt vào tầm nhìn của mọi người, danh tiếng vẫn ngày càng tăng cao, Tưởng Mục Nghiêu trở thành chủ câu lạc bộ.

Mọi người đều nói anh đầu tư với tâm lý chơi trái phiếu, kết quả biến mình trở thành nhà đầu tư giàu có, là do anh vừa hay đứng đầu ngọn gió, gặp may mắn mà thôi.

Nhưng hơn ai hết, Giang Niệm Kiều biết rõ anh bỏ bao nhiêu tâm huyết vào trong đó.

Sau khi Tưởng Mục Nghiêu đọc xong bản đánh giá, âm thanh duy nhất trong bầu không khí yên tĩnh này là tiếng cô ăn mì.

Anh nghiêng đầu thấy má cô phồng lên, giống như sóc con không ngừng nhét quả vào trong miệng, đôi mắt cong lên nheo lại, vẻ mặt lộ rõ hài lòng thoả mãn, nhìn cô ăn khiến người ta có cảm giác rất thèm ăn, mặc kệ món ăn đó ngon hay không ngon cô đều có thể ăn giống như rất ngon.

Trong lúc mất tập trung, bàn tay dính nước sốt mì hơi trơn, anh dùng ngón cái xoa nhẹ, bỗng cười nhẹ khi nghĩ tới điều gì đó.

Cô là người duy nhất có thể bắt anh rửa tay nấu ăn sau nhiều năm không xuống bếp.

Không biết là vì đói hay vì tô mì này do anh nấu mà Giang Niệm Kiều ăn rất ngon miệng.

Ăn xong một bát đầy, cuối cùng cô cũng có cảm giác sống lại, nhưng lại hơi no quá.

Cô lau mồm, đột nhiên liếc qua đôi mắt anh, mắt anh nhìn xuống dưới, dường như đang nhìn bụng cô.

Mặc dù bụng vẫn phẳng nhưng ánh mắt trêu chọc của anh khiến người ta xấu hổ.

“Em, bình thường em không ăn nhiều vậy đâu, tại tối nay đói bụng quá.”

“À.”

Giọng điệu của anh lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Giang Niệm Kiều vẫn cảm thấy mình đang bị cười nhạo, nếu biết sớm thì cô sẽ không ăn nhiều như vậy, điều này khiến cô ảo não.

Cô cầm bát đũa vào bếp rửa sạch sẽ, sau khi đi ra, Tưởng Mục Nghiêu dang rộng hai chân ngồi trên ghế sô pha, ngoắc tay với cô.

“Lại đây.”

Giang Niệm Kiều nhìn vào mắt anh, tim đập rất nhanh, dường như không khí trở nên loãng hơn, cô hít sâu một hơi rồi bước tới.

Cô đứng bất động giữa hai chân anh, cụp mắt: “Anh buồn ngủ chưa?”

Tưởng Mục Nghiêu nắm lấy cổ tay của cô, ngón cái vuốt ve làn da cô, giọng điệu lười biếng: “Trước khi đi ngủ, anh giúp em tiêu hoá đồ ăn.”