Chương 8

“0v0”

Ngu Chi không có cách nào phản bác chỉ có thể ngoan ngoãn đáp:

"Cám ơn thím ba”

“Đừng khách khí, hai người các con cũng đừng chơi lâu quá, đi ngủ sớm một chút.”

“Đã biết thím ba”

………….

Khi Phó Kỳ về đến nhà, Ngu Chi với Tiểu Ngũ đã kết thúc trò chơi, hai người ở trong phòng khách làm bài tập.

Mẹ Tống nói một câu: "Tam thiếu gia, cậu đã về, ăn cơm chưa?”

Phó Kỳ thản nhiên trả lời: "Ăn rồi”

Phó Minh Minh cùng Ngu Chi đều ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Phó Minh Minh hỏi: "Anh ba, anh như thế nào lại muộn như vậy mới trở về, anh có phải hay không đi ra ngoài lêu lổng?"

Phó Kỳ cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến việc lãng phí cả đêm ở một nơi nhàm chán như KTV.

“Đứa nhỏ này, em thì biết cái gì?”

Phó Minh Minh không phục nói:

"Trước kia lúc em học tiểu học anh nói em là học sinh tiểu học, hiện tại em đã học trung học cơ sở, sao anh còn nói em là đưa nhỏ.”

“Ở trước mặt anh, em vĩnh viễn đều là đứa nhỏ.”

Phó Minh Minh khịt mũi và nói:

"Anh không nói đạo lý, giống như anh như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu.”

“Tuổi còn nhỏ, đã biết bạn gái. Sao vậy, có phải trong trường học gặp được người mình thích không?”

Phó Kỳ dăm ba câu dời đề tài, Phó Minh Minh thấy nói không lại anh ta, không muốn để ý tới anh ta, lôi kéo Ngu Chi tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Đối với khúc nhạc đệm nho nhỏ này, Ngu Chi cũng không để ở trong lòng, tiếp tục chuyên tâm làm bài tập.

Phó Minh Minh viết xong một hồi lâu, còn xem hai tập hoạt hình, phát hiện Ngu Chi còn đang viết.

Cậu ghé qua tò mò hỏi:

"Chị, trường chị có nhiều bài tập như vậy sao? Em thấy anh Ba về chưa bao giờ làm bài tập.”

Ngu Chi cười trả lời:

"Không nhiều lắm, đây là một ít bài tập ngoại khóa.”

Bài tập ở trường, đối với cô mà nói gần như có thể tính là không có gì khó.

"Wow."

Phó Minh Minh phát ra ánh mắt sùng bái: "Vậy hai ngày nữa em cũng muốn đi mua bài tập ngoài giờ cùng chị làm.”

“Được.”

Ngu Chi làm đề đến mười giờ, Từ Lan bảo bọn họ đi nghỉ ngơi.

Ngu Chi thu dọn xong bài tập, chúc ngủ ngon với Từ Lan và Tiểu Ngũ, sau đó lên phòng.

……….

Sáng thứ bảy.

Từ Lan mang theo Ngu Chi cùng Phó Minh Minh đi trung tâm thương mại mua quần áo, nhưng trung tâm thương mại quá lớn, khi Ngu Chi tìm nhà vệ sinh xong quay lại thế nhưng lạc đường.

Cô đứng trước một cửa hàng quần áo, suy tư vừa rồi là từ đâu tới.

Mà lúc này cách đó không xa.

"Hân Nghiên cậu mau nhìn, đây không phải là học sinh mới tới lớp cậu sao? Cô ta như thế nào ở nơi đó. Cửa hàng đó không phải là cửa hàng đồ núi nổi tiếng sao?”

“Vừa muốn mặc hàng hiệu lại không có tiền, nếu không ai đến cửa hàng đó, thật mất mặt.”

Trong lời nói của Ngu Hân Nghiên lộ vẻ trào phúng.

Hà Lâm biết Ngu Hân Nghiên chán ghét người mới tới này, cố ý tiếp lời.

“ Thật nhìn không ra, còn là một người con gái hám tiền.”

Ngu Hân Nghiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường rời đi.

Ngu Chi lặng lẽ mua một món quà nhỏ.

Ngu Chi tìm một hồi lâu mới tìm được cửa hàng lúc trước.

Từ Lan thấy cô trở về, quan tâm hỏi: "Sao đi lâu như vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”