Chương 13

Gã sai vặt nâng Hứa Ngọc Huyền xuống xe ngựa, hắn mặt mày cong lên, cười đến tùy ý, không giống người khi ở triều làm quan, hành sự nên là nghiêm minh cẩn thận đô ngự sử, đảo mắt như hoa hoa công tử phong lưu.

So sánh với hắn mạnh mẽ, Đường Vãn Ý có vẻ có chút không biết theo ai.

Mấy năm nay Đường Vãn Ý cùng Hứa Ngọc Huyền ít giao tiếp rất nhiều, không giống khi bọn họ ở Quốc Tử Giám. Ông ngoại hắn là người ở quan trường bình bộ thanh vân, mà nàng là con vợ lẽ không có bất luận cái gì trợ giúp, ở Hàn Lâm Viện không có tiếng tăm gì. Kỳ thật nàng nguyên tưởng rằng Hứa Ngọc Huyền sớm đã quên sự tồn tại của nàng.

Hứa Ngọc Huyền khẽ thở dài, u oán nói, “ Mạc đại nhân dáng vẻ này là sao đây? Chẳng lẽ không tưởng niệm ta sao? Từ khi ngươi đi rồi, ta ngày ngày đêm đêm không một khắc không ở nhớ mong, thật là khiến ta đau lòng mà .”.

Đường Vãn Ý cứng đờ mà cười nhạt, “Hứa đại nhân sao lại nói như vậy, hạ quan đây thật cao hứng khi gặp ngài.”.

Hứa Ngọc Huyền vuốt cằm, ánh mắt từ giương mặt thanh lệ một tấc đi xuống, tinh tế mà đánh giá Đường Vãn Ý.

Khuôn mặt nhỏ gầy không bằng bàn tay hắn, này eo lại tế chút, thân mình đơn bạc một chút, duy nhất không thay đổi chính là nàng cái này tính tình nhu nhược.

Đường Vãn Ý cho rằng hắn đang nghiệm chứng lời nàng nói thật hay giả, kinh hồn táng đảm chịu đựng Hứa Ngọc Huyền xem kỹ, thấy hắn mày càng túc càng nhíu lại, cười gượng nói, “Hứa đại nhân sao sẽ đến nơi đây?”.

Hứa Ngọc Huyền dạo bước đi đến nàng trước mặt, bỗng dưng mở ra hai tay đem nàng gắt gao mà ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu nghiêng đầu ở cần cổ nàng cọ cọ, nhẹ ngửi trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm của cơ thể, thật thật giả giả mà khàn khàn nói.

“Đương nhiên là nhớ ngươi a.”

Hắn trên người truyền đến trầm hương nháy mắt bao bọc lấy Đường Vãn Ý, nàng không biết làm sao mà mặc hắn ôm trong ngực, cả người căng chặt, không rõ ràng lắm vị này hôm nay lại nổi điên cái gì. Cảm thụ nhiệt độ của hắn ở bên tai mình, vành tai trắng nõn xuất hiện nhàn nhạt hồng nhạt. Thẳng đến khi Hứa Ngọc Huyền ánh mắt dần dần sâu thẳm hơn, phát hiện dưới háng động tĩnh, ngồi dậy buông ra Đường Vãn Ý.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, bị Hứa Ngọc Huyền phát hiện, hắn giọng mũi không vui mà nhẹ hừ, Đường Vãn Ý vội nhếch môi lấy lòng cười, không thể trêu vào không thể trêu vào.

“Mang ta đi tham quan khắp nơi một chút.”.

.

“Vâng vâng!”.

Hứa Ngọc Huyền đã đến, Đường Vãn Ý không có thể tiếp tục đợi vị tướng quân kia.

Hôm nay bên đường các tiểu nương tử thấy bên người huyện lệnh có một mỹ nam tư sắc không kém gì hắn, dáng người cao dài ăn mặc đẹp đẽ quý giá, tức khắc sôi nổi bàn tán.

Đường Vãn Ý dẫn Hứa Ngọc Huyền đi trên đường cái trong thành, nàng hao hết miệng lưỡi đem Khang huyện khen thành thế ngoại đào nguyên, Hứa Ngọc Huyền còn không quên đối với các tiểu nương tử cười phong lưu.

Đường Vãn Ý thấy nhiều không trách, thầm than một tiếng tính xấu không đổi, tùy hắn đi.

Lại không nghĩ rằng hắn vẫn như cũ liền phụ nữ có chồng cũng không buông tha, đến khi nam nhân của các nàng nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung dữ.