Chương 9

Vương Hạn mới luyện võ xong trở về, nhìn thấy Lương Tụ dịu dàng cẩn thận ôm Đường Vãn Ý thì cười xấu xa nói: “Lương tướng quân uy mãnh, khiến tiểu nương tử kia không chịu nổi ngất mất rồi, ha ha ha. Dược của ta không tồi chứ, lần trước đi Thúy Hương Lâu ta đã mang xuân dược về. Vốn định giữ cho bản thân dùng nhưng vì để ngài cảm giác thích hơn nên đã cho nàng ấy uống hết.”

Vương Hạn muốn mượn cơ hội để yêu cầu phần thưởng, nào ngờ Lương Tụ nghe vậy thì nhướng một bên mày: “Ngươi cho nàng ấy uống thuốc?”

Vương Hạn tỏ vẻ đương nhiên: “Chắc chắn rồi, ngài coi ngài làm nhiều thế cũng chưa…” Vẻ mặt Lương Tụ khó coi, Vương Hạn chậc lưỡi vội nhắm mắt lại, nghĩ thầm, Lương tướng quân này cẩn thận như vậy để mọi người không phát hiện chắc là trầm mê hưởng thụ nhiều lắm.

Mặc dù Lương Tụ không dùng xuân dược nhưng lúc nãy cũng không kém uống xuân dược là bao, trải nghiệm tư vị mất hồn, cực lạc đến tận xương cốt và mất đi lý trí. Lúc đầu nàng còn chống cự nhưng sau cũng thuận theo, nghe âm thanh nàng ngâm nga, hắn cho rằng nàng cũng động tình như hắn. Nghĩ đến việc mình đã cưỡиɠ ɧϊếp nàng, nhất thời cảm giác sung sướиɠ toàn thân làm hắn cảm thấy tội lỗi vạn phần.

Lương Tụ dùng ánh mắt sắt bén đảo qua Vương Hạn rồi lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tự Mình đi chịu phạt đi.” Sau đó thì đi mất.

“Dạ vâng.” Vương Hạn thấy Lương Tụ rời đi thì lo lắng thì thầm: “Xong rồi, nếu tướng quân biết tiểu nương tử này là do ta bắt hoặc không phải ta mua từ bọn buôn người thì có thể rút da ta không?” Nghĩ đến đây hắn sợ run lên, gãi đầu đi lĩnh quân côn.

Lương Tụ ôm Đường Vãn Ý bằng một tay nhẹ như lông hồng lên ngựa, áy náy nhìn nàng một cái. Đôi chân dài kẹp bụng ngựa rồi thúc ngựa chạy vào trong rừng.

Trời vừa vào thu, trời hơi se lạnh, Lương Tụ sợ Đường Vãn Ý bị cảm lạnh nên ôm nàng vào lòng.

Trong rừng, xung quanh suối nước nóng hơi nước mịt mù, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt đất, để nàng tựa vào một tảng đá lớn, cởϊ qυầи áo của mình sau đó cũng cởϊ áσ choàng trên người nàng. Bên trong lều trướng không sáng bằng ngoài trời, làn da non nớt phủ đầy vết hôn càng thêm ghê người, nhất là hai nhũ tiêm bị hắn gặm đến đỏ thẫm. Tầm mắt dời xuống mới phát hiện ra cánh hoa ở huyệt khẩu đã bị sưng đỏ lên. Ngón tay dài khẽ chạm vào, Đường Vãn Ý co người lại, khẽ ngâm một tiếng: “Đừng mà…”

Cảm giác tội lỗi bên trong Lương Tụ ngày một nặng thêm, ánh mắt hắn dừng trên cổ tay bị trầy của nàng, hắn thầm nguyền rủa Vương Hạn sau đó ôm nàng cùng trần trụi xuống ngâm nước.

Lần đầu hầu hạ người khác tắm rửa, Lương Tụ khó tránh lóng ngóng tay chân, dĩ nhiên động tác của hắn rất cẩn thận nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến người đang ngủ trong lòng rên lên một tiếng đau đớn.

Chờ đến khi tắm xong, Lương Tụ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ cương cứng giữa đũng quần, hắn ôm thân thể mềm mại của nàng, dùng tay phát tiết một hồi.

Đến lúc mặt trời lặn ở hướng tây ngọn núi, Đường Vãn Ý mới tỉnh dậy. Thắt lưng mỏi nhừ và cơn đau dưới thân không ngừng truyền tới nói cho nàng biết đây không phải là mơ.

Nàng thử ngồi dậy, nhưng lại bất lực ngã về sau. Hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước ngây người một hồi. Dù gì đời này nàng sống bằng thân phận nam tử, trinh tiết không quan trọng đối với nàng, đoạt thì cứ đoạt đi nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút phiền muộn.

Tên nam tử tên Lương Tụ này nói muốn thú (thê) nàng chứ không phải nạp (thϊếp), có lẽ hắn chưa kết hôn nhưng cũng là nam nhân có trách nhiệm. Dù sao nàng cũng từng nghe nói không ít nữ tử bị nam nhân lừa gạt trong sạch rồi ruồng bỏ như chiếc giày cũ.

Cảm giác đè nén trong lòng hơi tiêu tan đi một chút, nhớ lại niềm vui trong lúc mây mưa, khuôn mặt tuấn lãng và thân hình cường tráng của nam nhân đó, khuôn mặt thanh tú của nàng ửng đỏ.

Đường Vãn Ý kìm lòng không đậu nỉ non tên của hắn: “Lương Tụ.”

Ngay sau đó, bức màn được vén lên, Lương Tụ bưng đồ ăn vào lều, thất Đường Vãn Ý trốn ở trong chăn chỉ lộ đôi mắt ngập nước, tựa hồ kinh ngạc mà rụt rè nhìn hắn.

Nghĩ đến việc mình cưỡиɠ ɧϊếp người ta, Lương Tụ lia mắt sang chỗ khác, chột dạ ho nhẹ một tiếng. Hắn đặt đồ ăn lên bàn, đi đến trước giường, hạ thấp âm thanh cố gắng hỏi han một cách thật nhẹ nhàng: “Đói bụng chưa?”

Đường Vãn Ý chưa ăn sáng lại trải qua một cuộc hoan ái dữ dội nên bụng rất đói. Bây giờ hắn nhắc đến, nàng không khỏi nhăn nhó gật gật đầu.

~Mọi người thấy hay thì đánh giá và ấn theo dõi truyện nhé, nếu ai góp ý về câu từ hay chỗ nào edit không hay thì cứ bình luận bên dưới nha, không góp ý mà muốn ủng hộ mình cũng bình luận luôn nhé ^^. Yêu mọi người nhiều lắm~