Chương 38: Đợi Tắm Gội Xong, Lại Muốn Ngươi.

Phượng Cửu Nhi lôi kéo mái tóc dài ướt đẫm, lúc bước ra từ sau tấm bình phong, giọng nói kính cẩn của người canh gác cũng vừa lúc từ bên ngoài truyền vào: “Vương gia.”

Nàng cau màu, tiếp tục lau tóc.

Ách nô làm vết sẹo này cho nàng, cũng không biết được làm từ chất liệu gì mà ngay cả rửa mặt cũng sẽ không bị rơi xuống.

Nàng có thể phát hiện được là bởi vì nàng có nghiên cứu dược vật, trên vết sẹo này có dược nàng tự nhiên có thể cảm giác được.

Nhìn bóng dáng thanh dật kia đi vào cửa, Phượng Cửu Nhi cười ngốc nhìn hắn: “Cửu hoàng thúc, ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, bây giờ ngươi muốn ta sao?”

Nàng không quên, lúc trước khi công dụng của dược phát tác, khi bản thân mình không cẩn thận đến gần, hắn đã theo bản năng kháng cự.

Chỉ là sau đó không kháng lại được hiệu lực của dược, mới đánh mất chính mình.

Nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Cửu vương gia, vẫn luôn kính trọng nhưng không gần gũi đối với nữ tử, có lẽ nàng có thể thử xem.

Buông thõng mái tóc dài, Phượng Cửu Nhi cười hì hì chạy vội qua, chuẩn bị vùi đầu vào ngực hắn.

“Cửu hoàng thúc, bây giờ ta có thể cho ngươi nha, nhanh lên, đến….”

Nàng lẩm bẩm đôi môi mỏng của mình, định hôn lên môi hắn.

Quả nhiên, ánh mắt Chiến Khuynh Thành trầm xuống, phản xạ có điều kiện đẩy nàng ra.

Trong lòng Phượng Cửu Nhi vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn bình tĩnh mà oán hận nhìn hắn.



“Cửu hoàng thúc, không phải người nói muốn người ta sao? Hiện tại người ta đã đưa tới cửa rồi, sao người lại còn đẩy người ta ra?”

Giọng nói nũng nịu này, ngay cả nàng cũng nổi hết da gà, hắn làm sao có thể không chán ghét chứ?

Nhưng, Chiến Khuynh Thành chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nói: “Người đâu!”

Hai tên hạ nhân lập tức đẩy cửa ra bước vào.

Phượng Cửu Nhi mặt mày sáng ngời, hắn đang muốn cho người đuổi mình đi có phải không?

Yên tâm, đêm nay nàng sẽ không trở về Phượng phủ đâu, nếu như bị người của Cửu vương phủ đuổi đi, nàng sẽ chạy ra ngoài cửa sau của Cửu vương phủ rồi ngủ một giấc.

Đợi ngày mai trời sáng rồi nàng lại quay về.

Mặc dù thanh danh của chính mình rất xấu, nhưng Cửu vương gia hắn thì khác, thanh danh của Cửu vương gia chính là tuyệt đối thần thánh, bất khả xâm phạm.

Cho nên nữ nhân xấu xí là nàng đây mà bị truyền ra ngoài rằng đã qua đêm ở Cửu vương phủ, cũng tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ rằng nàng và Cửu vương gia có quan hệ mập mờ gì.

Cùng lắm là cảm thấy nàng đạp phải vận c*t chó gì nên mới được Vương gia thu lưu.

Nhanh lên, tới đây đuổi nàng đi đi! Mau mau!

Ngay khi Phượng Cửu Nhi nén lại lòng vui sướиɠ chờ bản thân bị đuổi ra ngoài, thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Chiến Khuynh Thành, giọng nói hay đến nỗi làm cho lỗ tai nữ tử muốn mang thai lãnh đạm vang lên: “Đổi nước nóng.”



“Vâng, Vương gia.” Hạ nhân nhận lệnh, lập tức khiêng bồn tắm ra ngoài.

Phượng Cửu Nhi trợn tròn mắt, đổi nước nóng cái gì? Chẳng lẽ không phải muốn đuổi nàng đi sao?

Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Khuynh Thành dừng trên mặt nàng: “Nôn nóng?”

Hắn bước tới bình phong, tuỳ ý cởϊ qυầи áo mình ra, ném lên trên.

“Không sao, đợi bổn vương tắm gội xong, lại thoả thích muốn ngươi.”

Phượng Cửu Nhi sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới ý thức được bản thân bị lời nói của hắn khinh bạc.

Nhưng mà! “Ta là một nữ nhân xấu xí đó! Ngươi nhìn mặt ta đi!”

“Đẹp xấu chẳng qua chỉ là đống da mà thôi, nếu bổn vương muốn mỹ nhân, lo gì không có?”

Chiến Khuynh Thành không thèm quay đầu lại, lại một chiếc quần áo bị hắn cởi xuống, ném trên bình phong.

Thân hình cao ráo, rắn chắc cứ như vậy lộ ra một nửa! Thân hình tam giác ngược có thể nói là hoàn mỹ!

Chóp mũi của Phượng Cửu Nhi gần như nóng ran, cuống quít quay mặt đi, không nhìn đến thân hình mê hoặc tâm trí này nữa.

Không nghĩ tới Cửu vương gia lại mạnh miệng như vậy, vô số mỹ nhân lại không muốn, vậy mà lại muốn một nữ nhân xấu xí như nàng!

Nàng cắn môi, vẻ mặt không phục: “Người….người cố ý!”