Chương 50: Đồ Ngu Ngốc, Ngươi Đoán Xem?

Phượng Thanh Âm không dễ gì mới hít thở lại được, hiện tại bị Phượng Cửu Nhi nâng lên, lập tức cảm giác được phải cố gắng hô hấp lần nữa.

Ám ảnh cảm giác sắp chết vừa trải qua, lần này, nàng ta học cách ngoan ngoãn, cũng thật sự hoảng loạn.

“Ngươi biết thì đã sao, có ích lợi gì với ngươi?”

Phượng Thanh Âm thở hổn hển, hai mắt đỏ lên: “Bọn họ chỉ không muốn ngươi được gả vào hoàng gia, ngươi còn không rõ sao?”

Phượng Cửu Nhi mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nàng ta, đầu ngón tay lại càng thêm siết chặt.

“Nếu như ngươi đã không ngốc, thì nên biết rõ rằng chỉ với sức của một mình ta, không thể nào sắp xếp tất cả.”

Vào cái đêm mà vυ" nuôi của Phượng Cửu Nhi bị thiêu chết, nhà bếp trong nháy mắt bốc cháy, Phượng Cửu Nhi bị người khác đánh lén và đưa về phòng, ách nô bị giam cầm.

Người của Phượng phủ cho rằng ngọn lửa kia lo do đứa ngốc Phượng Cửu Nhi làm ra, không có chút sơ hở nào, thậm chí, cho tới bây giờ, không có một ai đưa ra nghi ngờ.

Không phải có thế lực cường đại ở sau lưng, ai có thể làm được tất cả những chuyện này?

Chỉ là, không ai biết tại sao đêm đó Cửu vương gia lại xuất hiện trong phòng Phượng Cửu Nhi.

Đây là một điều bí ẩn.



Phượng Cửu Nhi vẫn nắm vạt áo của Phượng Thanh Âm như cũ, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy thì ngươi nói xem, rốt cuộc là ai ở sau lưng thao túng tất cả mọi chuyện?”

Phượng Thanh Âm nhìn Phượng Cửu Nhi, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “……Đồ ngu ngốc, ngươi đoán xem?”

Đột nhiên, thứ gì đó trong tay nàng ta hướng đến mặt của Phượng Cửu Nhi.

Mùi hương so với mạn đà la còn nồng đậm hơn!

Phượng Cửu Nhi theo bản năng buông Phượng Thanh Âm ra, lui nhanh về phía sau.

Nhưng, phịch một tiếng, cánh cửa phía sau đã bị hắc y nhân xông vào khoá lại.

Phượng Cửu Nhi lắc lắc đầu, bước chân đột nhiên không vững, nhìn Phượng Thanh Âm, tức giận nói: “Ngươi đã hạ dược gì cho ta?”

“Đồ ngu ngốc chính là đồ ngu ngốc, đến có người vào phòng cũng không biết.” Phượng Thanh Âm cười đắc ý, nhìn hai gã hắc y nhân sau lưng Phượng Cửu Nhi.

“Cái này ta cũng không biết là dược gì, có điều nghe nói, có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác, a ngươi sẽ biết ngay thôi.”

Nàng ta thong dong lấy từ trong tay áo ra một cái lọ, vặn ra đổ ra ba viên thuốc, trong đó hai viên ném cho hai ngươi sau lưng Phượng Cửu Nhi.

Không ngờ, Phượng Cửu Nhi vừa rồi gần như đứng còn không vững, vậy mà bỗng nhiên lạnh lùng phất tay, hai viên thuốc kia dễ dàng rơi vào tay nàng.

Phượng Thanh Âm kinh hãi, đang muốn lui nhanh về sau.



Lại thấy bóng trắng nhoáng một cái Phượng Cửu Nhi đã đi đến trước mặt nàng ta,

Lọ thuốc trong tay cũng trong nháy mắt rơi vào tay Phượng Cửu Nhi.

Hai tên hắc y nhân cũng không ngờ thân thủ của Phượng Cửu Nhi lại nhanh đến như vậy, đột nhiên vọt tới, Phượng Cửu Nhi lùi lại một bước, nhanh chóng lùi đến bên cửa sổ.

“Giải dược?” Nàng đem ba viên thuốc đổ lại vào trong lọ, nhìn sắc mặt đã bắt đầu ửng hồng của Phượng Thanh Âm.

“Đáng chết! Mau cướp giải dược về!” Phượng Thanh Âm hét lên, vừa rồi nàng ta căn bản không có cơ hội dùng giải dược, những hương hoa đó nàng ta cũng ngửi được,

Nhưng tại sao chỉ có nàng ta có phản ứng? Tại sao Phượng Cửu Nhi một chút cũng không có phản ứng gì?

Hai gã hắc y nhân kia có nội lực thì không tính, ít nhất có thể chống lại hương hoa, nhưng Phượng Thanh Âm và hai tên thám tử ngã dưới mặt đất kia thì rõ ràng là không được.

Phượng Cửu Nhi chậm rãi đem giải dược chính mình lấy được thu vào trong tay áo, mắt thấy hai gã hắc y nhân lao nhanh về phía mình, nàng cong ngón tay dài, giữa ngón tay đã nhiều thêm hai cây ngân châm.

Hắc y nhân một trái một phải, một bên chưởng bổ tới, một bên vươn năm ngón tay thành móng vuốt chuẩn bị túm lấy bả vai của Phượng Cửu Nhi.

Phượng Cửu Nhi lùi lại, thân hình nhoáng lên, nghiêng người trốn sang một bên.

Đột nhiên vung tay lên, ngân châm giữa ngón tay vυ"t ra, thẳng tắp bay tới hắc y nhân ở gần nàng nhất…..