Chương 02

Hắn nhận được tin tức, đại nữ nhi sau khi tỉnh lại không thể tin mình bị câm, cảm xúc dị thường, khóc nháo không thôi.

Hắn khom lưng đi vào trong xe ngựa đại nữ nhi đang tĩnh dưỡng.

Nhìn thấy tỳ nữ bị lôi kéo, hắn hơi nhíu mày. “Cần Nhi, không được hồ nháo!”

Rõ ràng phải tâm địa cha hiền, thông cảm nữ nhi bị thương thân thể, an ủi nàng bằng giọng ấm áp, đáng tiếc hắn lại là người ý chí sắt đá, đối với nữ nhi coi như không có gì.

Bóng người an tĩnh lại, quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt tròn đầy nước mắt mùa thu xinh đẹp, lóe lên sự vui sướиɠ không ngờ cùng kinh ngạc.

Nàng thoát khỏi tay người hầu, nhào về phía hắn, nắm tay hắn, há mồm muốn nói nhưng lại không thể.

Nàng chỉ chính mình, lại chỉ xe ngựa, vẻ mặt hoảng loạn thất thố.

Hắn nheo lại đôi mắt hẹp dài mê người, nhìn động tác của nàng, không biết suy nghĩ cái gì.

Tỳ nữ sợ bị chủ tử trách phạt, vội càng nắm lấy cánh tay nàng, đem nàng đang quấn lấy hắn kéo ra. “Đại cô nương, nên nghỉ ngơi thôi, người mới vừa tỉnh, không nên quá xúc động.”

Nàng nhíu chặt mày, cảm thấy bối rối với lời tỳ nữ, nhưng vẫn nhìn hắn, cầu xin và mong mỏi, rõ ràng nhìn ra nàng không muốn rời hắn, muốn đi theo hắn.

Hắn suy nghĩ một hồi, hiểu lầm nàng vì bị hạ độc nên sợ hãi, không dám ở một mình nữa, sợ bị ám hại lần thứ hai. “Yên tâm, không có việc gì, cha đã đem người xấu bắt lại, sẽ không lại làm hại ngươi.”

Nàng nghe xong, vẻ mặt hoảng sợ, giống như vừa nghe thấy lời nói không thể tin được, ngón tay chỉ vào chính mình, há mồm không tiếng động nói mấy chữ, sau đó bắt lấy tay hắn, mở ra lòng bàn tay, định viết vào lòng bàn tay.

Hắn mất kiên nhẫn, hất tay nàng ra. “Cần Nhi, ngươi đến tột cùng làm sao vậy?”

Nhưng thấy phản ứng của nàng kì lạ, trong lòng hắn hoài nghi có phải có ẩn tình khác, liếc mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh, trong lòng nghi vấn lai lịch tỳ nữ này, cũng không ở lại đây rối rắm nữa. “Đem giường đại cô nương dọn đến trên xe ngựa của ta.”

Tỳ nữ thấp giọng nhận lệnh.

===

Hắn đối với đại nữ nhi không có ấn tượng gì, hay phải nói là không thân với tất cả nữ nhi của mình, chỉ có quản gia đến báo lại sự nghị mới tiện đề cập một hai câu liên quan đến nữ nhi của mình.

Nàng cùng con trai độc nhất của Thư Lệnh kết thân, cũng là Thư Lệnh chủ động hướng hắn đề cập đến, hắn mới chợt nhận ra rằng mình có một đại đích nữ lớn lên bình an, và thậm chí bây giờ hắn mới biết nữ nhi này tồn tại.

Hắn vô tình máu lạnh, vì lợi ích có thể không từ thủ đoạn, hắn cực lực mở rộng bản đồ thế lực của mình, vì để đạt được mục đích, hắn thậm chí không tiếc lấy vẻ ngoài tuấn mỹ mà thông đồng với nữ nhân có giá trị với hắn.

Hắn làm quá nhiều điều ác, tất cả đều báo ứng đều dồn vào những người thân thiết nhất. Cha mẹ hắn, huynh đệ hắn, thê nhi con cái, tất cả những người hắn quan tâm, hoặc là không quan tâm, đều chết oan uổng.

Hắn đối với đại nữ nhi có phần quan tâm chẳng qua là bởi vì sắp lợi dụng nàng, cùng Thư Lệnh kết liên minh thôi. Nhưng mà đối với việc nàng không thể mở miệng, hắn cũng không xác định được Thư Lệnh có thể thay đổi cuộc hôn nhân này không.

“Ngươi muốn nói cho ta cái gì?” Hắn ngồi nằm trong xe ngựa, vẻ mặt hờ hững hỏi nàng, chỉ vào giấy bút trên án thượng, bảo nàng viết xuống.

Nàng nhìn hắn với ánh mắt quyến luyến không muốn xa rời, đó không phải ánh mắt mà nữ nhi nên có với phụ thân.

Hắn thấy rõ ràng sự khác thường trong mắt của nàng, chỉ là trầm mặc không để mắt tới, nhìn bàn tay mảnh khảnh của nàng cầm bút lông, tay cầm ống tay áo chấm mực đen, trên giấy viết ba chữ, chữ nàng lịch sự tao nhã, nhưng so với chữ nàng, nội dung làm đồng tử hắn co rụt lại.

Nàng viết ba chữ, Vân công tử.

Sắc mặt bình tĩnh của hắn thay đổi, chỉ là nàng đưa lưng về phía hắn nên không phát giác.

Nàng đang muốn viết tiếp lại bị hắn ngăn cản. “Ai là Vân công tử?”

Nàng giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn hắn trừng lớn mắt, lông mi dày cong lên, mắt đẹp ánh lên tia nước lấp lánh.

Nàng không bỏ cuộc, tay run lên viết xuống sáu chữ, Nam thành Tây Giang nguyên trạch, nhìn hắn đầy mong đợi.

“Đây là ý gì? Ngươi đang viết gì vậy?” Hắn nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng.

Nước mắt nàng cuối cùng không kìm được rơi xuống, tuyệt vọng buồn bã.

“Xem ra ngươi không chỉ bị câm, còn hư đầu óc luôn rồi, trong thời gian này không được rời xe ngựa nửa bước, không được viết chữ.” Hắn trầm giọng ra lệnh, rời khỏi xe ngựa.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, ngón tay trắng nõn mềm mại che mặt, không ngừng khóc.

Hắn được tùy tùng đỡ lên lưng ngựa, siết chặt bụng ngựa phi nước đại, theo sau là thị vệ đeo bảo đao bảo vệ.

Trên đời này người gọi hắn là Vân công tử không quá năm người, bởi vì đây là tên giả của hắn, bên ngoài chưa từng dùng qua, mà năm người kia đã chết rồi, không có khả năng sống sót.

Trong số đó, nàng là người duy nhất nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, lưu luyến, mê đắm từ đầu đến cuối.

Thân phận của nàng đã rõ như ban ngày.

Hắn mím môi, trong lòng lại không bình tĩnh như bên ngoài, thậm chí còn nổi lên một cơn sóng lớn.