Chương 10

Bà nội Lâm nằm sau xe cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng đây là người cháu gái tìm được xin giúp đỡ, dù sao một đứa con gái nhỏ như cô kéo xe kéo tay đi rồi lại về thôn Tiểu Sơn đúng là rất vất vả. Bà Lâm tính toán lát nữa về đến nhà sẽ cho cậu một ít tiền, coi như là bao lì xì vì đã giúp đỡ.

Sau đó lại nhớ đến cái gì đó, liền nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đang đi theo bên cạnh xe hỏi:

"Cháu mua bánh bao chưa?"

Lâm Thanh Chỉ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn bà cau mày không vui trả lời:

"Cháu quên mất rồi."

Bà Lâm liếc cô một cái, không nói gì nữa quay đầu trở phía trước mũi hơi khịt khịt mấy cái, nhớ mua trứng gà cho bà nhưng lại không nhớ mua bánh bao cho mình.

Bất tri bất giác cháu gái của bà đã trưởng thành rồi, trước kia khi Cương Ngọc còn sống con bé còn có thể vì cha nó quên mua một cái bánh bao mà giận dỗi cả ngày, vậy mà bây giờ… Aiz! Đúng là đã lớn rồi.

Đầu óc Lục Lập hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi ở bệnh viện, suy đi nghĩ lại vẫn không đoán được nguyên nhân, cuối cùng vẫn là lần nữa nghiêng đầu hỏi:

"Làm sao cô lại biết tôi tên là Lục Lập?"

Lâm Thanh Chỉ đưa chân đá mấy ngọn cỏ đuôi chó ở ven đường, thuận miệng trả lời:

"Tùy tiện đoán." Đã gọi tên anh cả đời làm sao có thể quên được? Tên của cô ở thế giới này cũng giống như tên ở kiếp trước, cho nên cô đoán chừng tên của anh cũng vậy. Lục Lập không tin, anh vẫn cảm thấy rằng cô nhất định là đã mai phục từ sáng sớm, chỉ chờ anh sụp bẫy.

Còn chưa kịp nói thêm gì, Lâm Thanh Chỉ đã cất giọng ra lệnh cho anh:

"Rẽ trái."

Lục Lập khom lưng, theo bản năng cũng nhanh chóng rẽ trái.

Lục Lập: "..."

Sau khi rẽ trái, đi thêm không bao xa đã đến được thôn nhỏ ở miền núi nhỏ. Lúc này trời đã vào chiều, dưới tàng cây hòe lớn ở cửa thôn như thường lệ tụ tập một đống ông chú bà thím, đang nói về mấy chuyện nhỏ vặt, bới lông tìm vết mấy hộ gia đình trong thôn.

Động tác bọn họ hơi dừng lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Lập đang kéo xe kéo tay tiến về phía thôn. Áo sơ mi hoa đỏ, áo khoác đen, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống như một người tốt.

Mọi người ở đầu thôn nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là thím Tề chủ động mở miệng trước:

"Thanh Chỉ à, đây là ai?"

Lâm Thanh Chỉ cho rằng mọi người đang hỏi cô đi đâu liền trả lời:

"Cháu mang bà nội đến huyện thành khám bệnh."

"Ôi chao, thím Lâm thế nào rồi? không sao chứ..."

"Thanh Chỉ thật hiếu thuận..."

"Bà nội của cháu khỏe hơn rồi chưa..."

"Phải dưỡng bệnh thật tốt nhé..."

Mọi người hỏi xong lập tức có chút cảm khái, con cả và con thứ hai nhà họ Lâm đúng là không bằng cầm thú, em trai ba vừa chết liền phân gia đem người già trẻ nhỏ của tam phòng đuổi ra khỏi cửa, còn tranh nhau chia hết mấy thứ đồ cũ trong nhà.

Nội tình chuyện này bọn họ ai cũng đều biết, nhưng cũng chỉ có thể tụ họp với nhau làm buổi trà nhỏ lấy nó làm thành đề tài để bàn luận, rồi tỏ vẻ đồng tình một chút. Nói qua nói lại một lúc, cuối cùng đề tài vẫn kéo đến trên người Lục Lập tay đang kéo xe kia:

"Chàng trai trẻ này là...?"

Ánh mắt mọi người vốn nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, dần dần đều chuyển hướng lên người Lục Lập tìm tòi, hóng chuyện. Lâm Thanh Chỉ lần nữa thuận miệng trả lời:

"Người yêu của cháu."

Cũng không thèm quan tâm đến lời nói của mình sẽ gây ra một làn sóng lớn, tiếp tục nói:

"Chú, thím, bà nội của cháu vẫn còn nằm trên xe, chúng cháu đi trước đây."

Tất cả mọi người đều bị lời nói của cô làm cho giật mình, con bé có người yêu từ khi nào? Tại sao bọn họ ai cũng không biết? Khoảng thời gian trước không phải nhà bác cả và bác hai họ Lâm còn đang bàn về hôn sự của con bé hay sao?

Lục Lập nghe thấy trong lòng cũng nhảy dựng, có chút không dám tin. Người yêu?! Chuyện này xảy ra khi nào?! Tại sao anh lại không biết?! Cô hơi quá đáng rồi đấy! Trong nháy mắt liền muốn quát lên bảo cô dừng lại đừng nói bậy, nhưng chỉ mới nói một tiếng:

"Cô..."

Đã thu hút đến sự chú ý của mấy ông chú bà thím đang đứng ở cửa thôn, ai ai cũng chăm chú mở to mắt nhìn anh, cho nên lời vừa đến miệng đã nhanh chóng bị nghẹn trở về. Lời nói truyền qua từ miệng của những người hóng chuyện rất đáng sợ a.

Vẫn im lặng đi đến túp lều của bà Lâm ở phía đông, Lục Lập sau khi bế bà nội lâm không biết đã ngủ từ lúc nào mang vào phòng liền lập tức xông ra ngoài. Tìm một vòng, kết quả phát hiện lúc này cô lại đang ở phía sau phòng bếp bổ củi, không chút nào cảm thấy chuyện mình làm vừa rồi là sai.

Lục Lập nổi giận:

"Cô nói xem, cô có phải là một tên thổ phỉ hay không?"

Lâm Thanh Chỉ vung dao bổ xuống, “răng rắc" một tiếng củi liền đứt làm hai. Cô ngẩng đầu lên mơ hồ hỏi:

"Hả?"

Tiếng đốn củi vừa rồi che mất giọng nói của anh, cô không nghe thấy anh đã nói gì. Lục Lập nhìn con dao trong tay cô, nuốt một ngụm nước bọt:

"Tôi, tôi từ khi nào đã trở thành người yêu của cô rồi? ”