Chương 21

Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ cầm mấy quả trứng gà, để Lục Lập ở nhờ nhà thím Tề cách vách một đêm.

Đêm nay Lục Lập cũng không hiểu tại sao mình lại ở lại, mơ màng nằm trên ván giường ngủ thϊếp đi.

Buổi sáng khi thức dậy anh cảm ơn thím Tề một tiếng, sau đó liền đi về phía nhà của Lâm Thanh Chỉ.

Anh quyết định sẽ nói rõ ràng với cô, giữa hai người sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra chuyện gì, cho nên cô hãy sớm ngừng việc dây dưa.

Ai ngờ chân chỉ mới vừa bước vào cửa Lâm gia, người đã bị gọi lại.

"Này! Này!” Lục Lập quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ có chút cường tráng đầu buộc hai bím tóc đang gọi anh, phía sau cô còn có một người đàn ông cao gầy, trên vai đang vác một túi lương thực.

Đầu óc anh vận chuyển một chút, trong nháy mắt liền hiểu được đây hẳn là đồ của một trong hai nhà ngày hôm qua đưa tới, nhìn số lượng lương thực kia, anh đoán đây chắc là đồ của đại phòng nhà họ Lâm.

Ngày hôm qua tuy anh vốn là người ngoài cuộc nhưng những chuyện nên biết và không nên biết anh đều đã biết hết, tuy rằng đây là chuyện nhà họ Lâm anh không nên nhúng tay vào, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua anh đã nghe và nhìn thấy được, không hiểu vì sao lại đối với hai nhà này có chút không thiện cảm.

Anh cười nhạo một tiếng, thốt ra một câu châm biếm:

"Sớm biết điều như vậy, không phải là đã tốt hơn rồi sao!"

Nhưng mà Lâm Hoa Ny lại vờ như là không nghe thấy lời anh vừa châm chọc, liên tục liếc mắt nhìn anh, trên mặt còn chậm rãi dâng lên một trận ửng đỏ.

Lục Lập không chú ý tới tầm mắt của cô, nhìn thẳng về phía người đàn ông cao gầy:

"Lương thực đã chuẩn bị đủ số lượng như đã nói rồi phải không?”

Chu Đại Dũng cũng không ngại giọng điệu của anh, bởi vì quần áo trên người Lục Lập gần như làm cho thần sắc của anh chói sáng hơn mấy lần so với người nông thôn bình thường, tuy nói rằng hiện tại thị trường đã cho phép mua bán, nhưng quần áo như trên người Lục Lập cũng chỉ có ở chợ phía nam mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài lần.

Suy nghĩ trong đầu vừa xẹt qua, thần sắc anh ta nhìn về phía Lục Lập cũng bất giác mà thay đổi một chút, thật thà trả lời:

"Khẳng định đủ, lương thực đều đã mang đến đủ như đã nói, đây chính là đồ để ăn vào trong bụng, cũng không thể làm giả được!”

Lục Lập lười hỏi thêm nữa, thuận miệng nói:

"Mang vào bên trong nhà đi."

Ngữ khí tràn đầy đương nhiên, không chút nào cảm thấy mình có vấn đề, tựa như đây là lương thực của nhà anh vậy.

Chu Đại Dũng cõng lương thực đi theo phía sau anh.

Lâm Hoa Ny vẫn như cũ mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngực bùm bùm đập đến vô cùng lợi hại.

Cô từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thấy qua người tuấn tú được như vậy.

Lục Lập có đôi mày kiếm nghiêng xéo vào phía thái dương, sống mũi cao thẳng, cánh môi vừa phải, ngũ quan sắc bén như đao khắc, cộng thêm khí chất nam tính của mình anh chỉ cần đứng yên ở một chỗ thôi cũng đã đủ làm cho người đối diện nhìn đến trái tim đập điên cuồng, hormon sinh lý tăng vọt.

Lâm Hoa Ny đứng tại chỗ một hồi lâu, thẳng đến khi thấy bóng dáng Lục Lập dần dần biến mất, cô mới cuống quít phục hồi tinh thần lại, vội vàng hô: "Ai, ai, chờ tôi nha! "

Lâm Hoa Ny lúc này trong lòng tràn ngập mê man, cô cảm thấy chỉ có người như vậy mới có thể xứng đôi với cô, tốt xấu gì cô cũng là một học sinh trung học, người như Chu Đại Dũng thì tính là cái gì.

Chu Đại Dũng là đối tượng mà nhà họ Lâm tìm cho Lâm Hoa Ny, hai người đều đã đính hôn, hơn nữa Chu Đại Dũng còn được coi là người có bản lĩnh nhất làng trên xóm dưới.

Tuy rằng có người nói rằng anh ta đầu cơ chuộc lợi sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, nhưng Lưu Đinh Đinh vẫn luôn không tin mấy việc đấy, bà đã hỏi thăm hết rồi, mấy năm gần đây quốc gia đang dần dần buông lỏng, cho phép mấy hộ cá thể có thể làm chút buôn bán nhỏ, cho nên bà cảm thấy mấy người nói những lời kia tất cả đều là đang ghen tị đến đỏ mắt.

Vì vậy đã vội vàng tìm người mai mối giúp con gái nhà mình, dựa vào việc con gái bà là một học sinh trung học chịu gả cho một tên đầu cơ như Chu Đại Dũng đã là cúi đầu gả thấp, nhà họ Chu làm sao có thể không đồng ý.

Nhưng Lâm Hoa Ny lại không nghĩ như vậy, cô vẫn luôn muốn gả đến huyện hoặc trong thành, hiện tại cô và Chu Đại Dũng chỉ là đang tìm hiểu mà thôi, xã hội bây giờ đã theo chủ nghĩa tự do hôn nhân, đính hôn cũng có thể giải trừ, ai cũng không thể ngăn cản cô theo đuổi hạnh phúc.

Lại nghĩ đến người mình vừa nhìn thấy, cô ngay lập tức đã cảm thấy trái tim mình đập thình thịch không yên, cô chắc chắn đây chính là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên mà trong rạp chiếu phim đã từng phát, càng suy nghĩ động tác dưới chân của cô cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Nhưng lúc chạy lại không chú ý, xém chút nữa đã không kịp dừng lại mà đυ.ng phải người, may mà Lục Lập phản ứng nhanh vừa nhìn thấy đã đưa tay kéo lấy Lâm Thanh Chỉ.

Lục Lập thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc nãy anh thật sự lo lắng nếu bị nữ nhân cường tráng này đυ.ng một cái không biết thân thể nhỏ bé này của Lâm Thanh Chỉ có thể sẽ bị ngã đến vỡ ra từng mảnh hay không, chớp mắt lấy lại bình tĩnh liền nhìn về phía Lâm Hoa Ny thần sắc thay đổi có chút không tốt.

"Đυ.ng phải người thì làm sao bây giờ? Cô không thể..."

Nhưng mà anh còn chưa nói xong, đã bị Lâm Hoa Ny cắt ngang, khi nói còn cúi đầu thẹn thùng: "Không có việc gì, đừng lo lắng, tôi sẽ không té ngã.”

Lục Lập:!

Đầu óc người này có phải không được bình thường hay không?

Lâm Thanh Chỉ cũng không quá để ý chuyện vừa rồi, thân thể hiện tại của cô tuy nhìn bề ngoài có chút yếu ớt, nhưng kỳ thật bên trong lại phi thường khỏe mạnh.

Thời điểm cô vừa xuyên qua, 3208 trước đó cũng đã cải thiện sức khỏe cho thân thể này, bằng không việc cô khôi phục dung mạo cũng không phải nói qua miệng là sẽ có thể khôi phục được, dù sao giá trị nhan sắc cùng các chức năng của thân thể đều có liên hệ mật thiết với nhau, một người nếu có thân thể không tốt thì chắc chắc sắc mặt của của người đó cũng sẽ tương ứng như vậy không quá đẹp mắt.

Cho nên Lâm Thanh Chỉ đối với thân thể của mình vẫn luôn cảm nhận được rất rõ ràng sự thay đổi bên trong, tuy rằng hiện tại cô không có năng lực cưỡi mây đạp gió như kiếp trước, nhưng sức mạnh vẫn sẽ luôn lớn hơn người bình thường một chút, hơn nữa còn có những ký ức trước kia của thân thể giúp cô nhanh chóng hòa nhập với thế giới này, vì thế cô cảm thấy rất hài lòng với cơ thể hiện tại.

Ánh mắt cô trực tiếp lướt qua Lâm Hoa Ny, nhìn về phía Chu Đại Dũng: "Lương thực đặt ở dưới chân tường trong góc, cám ơn.”

"Được." Chu Đại Dũng trả lời một tiếng, bước đến nơi cô chỉ đặt đồ xuống.

Sau khi chất lương thực gọn gàng xong, không biết là nghĩ đến cái gì đó anh lại nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ nói mấy câu khuyên nhủ. "Cô cũng đừng giận bác gái Lâm nữa, nhà bọn họ cũng có chỗ khó khăn của mình, nếu không sáng nay bọn họ cũng sẽ không vội vàng đem đồ đạc đưa tới cho cô ngay, trong lòng họ thật ra vẫn luôn coi trọng đứa cháu gái là cô.”

Lâm Thanh Chỉ mặt không chút thay đổi nhìn anh: "Đầu óc có bệnh sao?”

Sắc mặt Chu Đại Dũng rất nhanh đã tái mét.

Nhà anh cách thôn Tiểu Sơn hai cái thôn, trước lúc cùng Lâm Hoa Ny đính hôn đã từng hỏi thăm qua, Lâm Hoa Ny không chỉ được học đến trung học, mà nhà họ Lâm gia điều kiện cùng thanh danh cũng không tính tệ, sau đó mới yên lòng mà đính hôn.

Lần này, nghe được chuyện của chi thức nhất nhà họ Lâm anh còn có chút không dám tin, đang định sáng sớm nay tới hỏi tình huống một chút, kết quả vừa đến còn chưa kịp hỏi gì Lưu Đinh Đinh đã chủ động kéo lấy anh bắt đầu giải thích chuyện ngày hôm qua, còn cầu anh hỗ trợ đem lương thực đưa tới.

Sau khi hiểu rõ hết sự tình, anh liền cảm thấy đây cũng không phải là chuyện to tát gì, chẳng phải chỉ là việc chăm sóc Lâm Thanh Chỉ thôi sao? Chính vì Lâm Thanh Chỉ từ nhỏ đã bị chiều đến hư hỏng, bà nội Lâm vì cưng cháu nên cũng hồ đồ ầm ĩ theo, nên mới có chuyện lớn như vậy.

Bây giờ lại nghe cô nói như vậy, anh thật sự có chút tức giận, bất giác bày ra giọng điệu trưởng bối: "Sao cô có thể nói như vậy? Dù sao bác gái cả Lâm không phải cha mẹ ruột của cô, trong quá trình chiếu cố tất nhiên sẽ có lúc khó tránh khỏi có chút sơ sẩy, những việc này cô còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu rõ đâu, chờ đến khi cô lớn lên sẽ hiểu, hiện tại làm lớn chuyện như vậy, về sau cô có xảy ra chuyện gì sẽ không có ai muốn để cô dựa vào.”

"À" Lâm Thanh Chỉ mặc kệ không quan tâm những lời mình vừa nghe, thuận miệng nói: "Vậy chúc anh một ngày nào đó sẽ gặp được loại chuyện gì đó mà anh vừa nói.”

Chu Đại Dũng cảm thấy người trước mặt thật sự rất hỗn xược, tốt xấu đều không phân biệt được, cuối cùng chỉ có thể liếc mắt nhìn cô không vừa ý, bất đắc dĩ rời đi giống như cô không thể dạy nữa rồi.

Nhưng mà, đã đi gần đến cửa lại phát hiện Lâm Hoa Ny vẫn còn đứng ở tại chỗ, anh kêu lên một tiếng: "Hoa Ny, đi thôi."

Sáng sớm vừa tới đã bị nhờ hỗ trợ, cơm cũng chưa ăn được miếng nào, một hồi còn phải gấp rút đi làm, anh quả thực không có thời gian ở đây để mà dạy dỗ nữa.

Đối với đối tượng Lâm Hoa Ny này anh thật sự rất hài lòng, bộ dạng không xấu, còn có bằng cấp, bên ngoài nhắc đến cũng giúp anh có thêm chút mặt mũi.

Lâm Hoa Ny không trả lời, cô vẫn luôn ngượng ngùng e lệ nhìn Lục Lập, giống y như đông thi (*) trong chuyện xưa, dọa Lục Lập sợ đến run rẩy.

Ở cửa, Chu Đại Dũng lại lần nữa kêu tên Lâm Hoa Ny nhưng cô vẫn luôn quay lưng lại với anh ta, như thể không nghe thấy.

Chu Đại Dũng lúc này đã có chút không kiên nhẫn, đứa con gái này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tức giận nâng giọng hét to: "Lâm Hoa Ny!”

"A?!" Lần này cô ta cuối cùng cũng nghe thấy, vội vàng quay đầu nhìn về phía Chu Đại Dũng, sau khi nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt cô liền có chút ngây ngốc, nhưng vẫn không muốn rời đi.

Ánh mắt vội vàng đảo quanh một vòng, vừa nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ đang xách lương thực trong lòng chợt lóe lên một cỗ cao hứng, trả lời lại một câu: "Anh về trước đi, em ở lại nói chuyện với em họ một chút."

Chu Đại Dũng một lúc nữa còn phải trở về làm việc, cho nên cũng chỉ nhìn thoáng qua cô một cái không có nghĩ ngợi gì nhiều: "Vậy em nhớ tranh thủ trở về sớm, anh đi trước, một hồi anh còn có việc phải làm."

"Anh đi đi." Lâm Hoa Ny không mấy quan tâm nói.

Lúc Lâm Thanh Chỉ đang xách lương thực bất chợt quay đầu lại, thì ngay lập tức đã nhìn thấy Lâm Hoa Ny đang nhìn chằm chằm Lục Lập, ánh mắt liên tục chớp chớp như bị co giật.

Cô lạnh lùng cất giọng: "Cô đang làm gì vậy?"

Người này thế mà dám thèm muốn đồ của cô, không muốn sống nữa sao?

Lâm Hoa Ny bị tiếng nói bất thình lình của cô làm cho hoảng sợ, tức giận trợn to mắt: "Ai cần cô quan tâm."

Trước đây, cô ta rất hâm mộ Lâm Thanh Chỉ, bởi vì cô luôn được ăn ngon ăn mặc đẹp sống sung sướиɠ, muốn cái gì có cái đó, nhưng hiện tại cô cái gì cũng không có, sắc mặt cũng vàng vọt gầy đến đáng thương, còn thua cả mấy người ăn mày ở ven đường!

"Anh ấy là người của tôi, cô tốt nhất là nên sớm thu hồi lại tâm tư nhỏ của mình đi." Lâm Thanh Chỉ cảnh cáo.

"Người của cô?" Lâm Hoa Ny cười nhạo: "Cô nói người của cô thì là người của cô sao? Anh ấy đã đồng ý hay chưa?"

Lâm Thanh Chỉ lười tranh cãi với Lâm Hoa Ny, nhìn thấy cô ta chướng mắt liền trực tiếp xách người ném ra ngoài, sau đó cửa "bang" một tiếng đóng sập lại, mặc kệ người ngoài cửa vừa gọi vừa gõ như thế nào cũng không quan tâm.

Cô quay đầu lại nhìn Lục Lập, sắc mặt cực kỳ không tốt, bộ dạng giống như thân cây thế kia tại sao vẫn có người thèm muốn?

Nhìn thấy ánh mắt không tốt của Lâm Thanh Chỉ, Lục Lập theo bản năng liền mở miệng giải thích: "Tôi và cô ấy cũng không có quan hệ gì cả."

"Tôi biết." Lâm Thanh Chỉ rất nhanh đã trả lời: "Anh không dám."

Lục Lập: "! " Người này cũng quá kiêu ngạo rồi.

Nhưng nhớ đến lần này tới là vì có việc quan trọng, anh quyết định không cùng cô nói chuyện như bình thường nữa, mà nghiêm túc hắng giọng nói: "Tôi còn có việc phải làm, tôi đi đây."

"Ừm." Cô vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên chỉ hỏi: "Có chuyện gì? Khi nào anh quay lại?"

Hôm qua mới vừa tìm thấy được người, cho nên lúc đầu khi mới nhìn vào Lục Lập suy nghĩ của cô đã rất hỗn loạn, không thể nói rõ là nhớ hay sợ hãi, chỉ biết rằng mình muốn nhìn thấy anh không rời.

Nhưng trải qua một đêm cô cũng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, trên thế giới này Lục Lập không còn một mình như trước nữa, anh cũng có người thân của mình, tựa như bản thân cô có bà nội Lâm vậy.

Đó là một loại tình cảm sẽ làm cho người ta luôn tan chảy ở sâu trong lòng, nhưng hình như cũng chính là sự ràng buộc khó hiểu, luyến tiếc không muốn buông bỏ nhưng không phải là tình yêu.

Cho nên đối với chuyện Lục Lập muốn đi, cô đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, muốn đi thì cứ đi, chỉ cần sẽ trở về là được, dù sao kiếp này bọn họ vẫn còn thời gian rất dài.

Lục Lập sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại nhíu mày nói: "Tôi hy vọng cô lý trí một chút." Hạ quyết tâm, anh lạnh lùng cứng rắn nói: "Cô đừng ảo tưởng về quan hệ của chúng ta nữa, giữa chúng ta không thích hợp, tôi cũng sẽ không tới đây nữa."

Anh cảm thấy có một số chuyện vẫn nên quyết đoán một chút sẽ tốt hơn, tuy rằng đả thương người, nhưng nếu cứ để đối phương vẫn luôn nhớ thương về anh, thì sẽ giống như chính anh là người làm chậm trễ chuyện tình cảm của cô sau này vậy.

Lục Lập cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu khi nói ra câu nói này.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Thanh Chỉ liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn anh.

Cô có thể là người chủ động tìm anh, cũng có thể là người nhường anh trước, nhưng nếu anh vẫn không biết điều, vậy thì cô cũng sẽ không dễ nói chuyện như trước nữa.

Lục Lập nhìn sắc mặt của cô, tim đập càng lúc càng nhanh, trong lòng một trận rối bời như có một loại sợ hãi không thể nào nói nên lời, nhưng anh vẫn cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp nhìn vào cô.

Sau đó...

Anh bị đuổi ra ngoài, cửa trước mặt "phanh" một tiếng đã bị đóng lại không một chút lưu tình.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, anh không hiểu tại sao trong lòng lại rất muốn bước đến gõ cửa, nhưng rất nhanh đã cố gắng nhịn xuống.

Cứ như thế đứng yên tại chỗ một hồi lâu, nhìn phía chòi nhỏ một chút động tĩnh cũng không có, anh cảm thấy lần này cô nhất định là đã thật sự buông tha rồi, dù sao anh cũng đã nói rõ ràng đến vậy.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó hạ quyết tâm xoay người rời đi.

Tuy nhiên, chỉ mới vừa bước ra khỏi cổng thôn anh đã bị chặn lại.

Là Lâm Hoa Ny vừa rồi xuất hiện ở nhà họ Lâm.

Chỉ thấy cô ta không biết từ khi nào đã thay một bộ váy hoa nhỏ, trên tóc còn buộc một cái nơ, đỏ mặt đứng trước mặt ngăn cản anh.

Lục Lập đang buồn bực, vừa nhìn thấy cô sắc mặt ngay lập tức đã lạnh lùng, nhấc chân vòng qua như thể cô chỉ là không khí.

Lâm Hoa Ny nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, bĩu môi dậm chân một cái trong đầu thầm nghĩ nhất định là Lâm Thanh Chỉ đã ở trước mặt anh nói xấu về cô, cho nên anh mới có thể đối với cô như vậy.

Cô nhanh chóng chạy tới lần nữa ngăn cản anh, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn vào anh. "Có phải anh có hiểu lầm gì với em không? Anh đừng tin những lời mà Lâm Thanh Chỉ đã nói, em không phải là loại người như vậy đâu!"

"Cút!" Lục Lập một chút mặt mũi cũng không cho cô, anh vốn không phải là loại người có tính tình tốt, ngoại trừ những lúc đối mặt với Lâm Thanh Chỉ, thì bình thường anh chính là một tên thiếu gia lưu manh.

Lâm Hoa Ny nhìn bộ dáng kiêu ngạo của anh, mặt rất nhanh lại đỏ lên, cô cảm thấy đến cả bộ dáng mắng chửi của anh cũng rất đẹp trai, tựa như những người mà cô và bạn học đã đi xem ở rạp chiếu phim.

Nếu cô ta biết có một từ được gọi là "Luyến ái não" (2) có lẽ cô ta sẽ không nghĩ như vậy.

Lâm Hoa Ny không để ý tới lời nói vừa rồi của anh, tức giận mở miệng. "Tôi nói cho anh biết, Lâm Thanh Chỉ đã sớm có người mình thích, lúc tôi học trung học đã thấy trên sổ sách của cô ấy viết đầy tên người đó, người nọ gọi là Lục cái gì đó Lập! Anh đừng để bị cô ấy lừa dối!" Cụ thể tên người nọ là gì cô vốn đã quên, nhưng chuyện này vẫn nhớ rất rõ vì lần đó vô tình một lần đến nhà Lâm Thanh Chỉ chơi cô đã nhìn thấy.

Lúc ấy cô luôn miệng hỏi là ai, nhưng Lâm Thanh Chỉ Phi vẫn luôn chối rằng mình cũng không biết, sau đó lúc về nhà cô còn đem chuyện này nói với mẹ cô, mẹ cô chỉ nói Lâm Thanh Chỉ tuổi còn nhỏ đã lo yêu đương thành tích học tập sẽ không tốt, cấm cô không được chơi cùng Lâm Thanh Chỉ nhiều nữa.

Kỳ thật lời Lâm Thanh Chỉ lúc đấy nói cũng không tính là nói dối, cô thật sự không biết đó là ai chỉ là trong vô thức viết ra cái tên đấy, giống như là ý niệm bẩm sinh ở trong đầu.

Nghe thấy những lời cô nói, Lục Lập liền dừng bước, trung học cơ sở? Thời điểm cô học trường trung học cơ sở anh còn đánh nhau ở thành phố Bắc Kinh, Lâm Thanh Chỉ căn bản không có khả năng quen biết anh.

Trong đầu anh như có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng rất nhanh đã biến mất, không thể nào nhìn thấy được.

Anh lắc đầu mấy cái, không nghĩ nữa, tiếp tục cất bước đi mặc kệ người phía sau luôn miệng la hét.

Lâm Hoa Ny ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong lòng oán trách Lâm Thanh Chỉ, cô chắc chắn rằng cô ta nhất định đã nói xấu mình cho nên anh mới có thể lơ cô đi như vậy.

Lục Lập trên đường trở về nhìn những ngọn núi trùng trùng điệp điệp xung quanh, thầm nghĩ mê man không biết ở nơi đó có đường tắt để mình xuyên nhanh trở về hay không.

Đột nhiên, giữa ánh sáng chói chang của mấy tia nắng mặt trời, anh bỗng nhớ lại lần đầu tiên mà cô nhóc xấu xí đã gọi tên của mình.

Cô đã hét lên: Lục Tiểu Lập.

Trong nháy mắt anh đột nhiên giống như đã hiểu ra việc nào đó!

Thì ra anh đây là bị cô coi thành thế thân của tên Lục Tiểu Lập kia?

Lúc đầu, anh còn tưởng rằng cô cố tình hét lên, nhưng bây giờ anh hiểu!

Trách không được lần đầu tiên thấy anh đã quen thuộc tự nhiên như vậy, một chút cũng không xa lạ còn biết tên của hắn, không đúng! Là tên Lục Tiểu Lập!

Càng nghĩ sắc mặt Lục Lập càng đen, anh thế mà lại bị coi thành thế thân!.

___

(*)Đông Thi: nức tiếng xấu xí trái ngược với Tây Thi, có điều cô lại không ý thức được vẻ ngoài của mình trong mắt mọi người như thế nào mà luôn đố kỵ, thích bắt chước và ham muốn được yêu kiều, quyến rũ giống như Tây Thi.

(2) Luyến ái não: Người mù quáng, hay điên cuồng ảo tưởng trong tình yêu.