Chương 24

Nhìn thấy hai người bỗng nhiên xuất hiện trên tay khiêng đủ đồ lỉnh kỉnh giống như người nơi khác đến đây gây sự, mấy người đang tụ tập xung quanh liền ngay lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cảnh giác chỉ sợ hai người đối diện đột nhiên động thủ.

Bà nội Lâm híp mắt nhìn chăm chú, có chút kinh ngạc: "Cháu là đứa nhóc hôm qua giúp đỡ bà có phải hay không?"

"Bà nội, chính là cháu!"

"Cháu đây là! ?" Bà nội Lâm chỉ tay về phía mấy thứ anh cùng Tôn Minh Thiên đang cầm.

"Cái này sao? Cháu mang công cụ đến giúp bà nội sửa chữa nhà một chút." Nói xong Lục Lập còn mở công cụ trong tay ra, biểu diễn mấy động tác vô cùng tự nhiên.

Bà nội Lâm có chút vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chờ ngày nào đó chúng tôi tự mình sửa!"

Không đợi bà nội Lâm nói xong, anh đã nói tiếp: "Đồ vật này nọ cháu đều mang đến hết rồi, rất nhanh là có thể sửa chữa xong hết."

Nói xong ánh mắt anh còn lặng lẽ liếc nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đứng ở bên cạnh bà, chỉ thấy biểu cảm trên mặt cô một chút cũng không có thay đổi.

Lục Lập quay đầu lại, liếc mắt Tôn Minh Thiên một cái.

Tôn Minh Thiên đang khiêng cái thang, gãi gãi đầu khó hiểu Lục Lập vì nguyên nhân gì mà liếc anh? Anh cũng không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, cơm nước xong Lục Lập bỗng dưng bảo anh mang theo công cụ tới đây, còn cố ý đi trấn trên mua rất nhiều đồ đạc, cuối cùng suy nghĩ một lúc lâu anh chỉ biết nhìn lại Lục Lập cười ngây ngô một cái.

Lục Lập ghét bỏ nhìn thoáng qua Tôn Minh Thiên, tự mình đứng ở tại chỗ suy nghĩ một chút, tiếp đó giương mắt nhìn vào mắt Lâm Thanh Chỉ cất giọng nói: "Chúng tôi đi sửa chữa nhà ở trước, mọi người ở lại từ từ nói chuyện."

Nói xong liền lập tức rời đi, giống như nhà họ Lâm đã đồng ý.

Anh ban nãy đột nhiên xuất hiện liền cắt ngang chuyện mọi người đang thảo luận, cho nên căn bản là không có nghe mọi người vừa rồi là đang nói về chuyện gì, chính mình lướt ngang dẫn theo Tôn Minh Thiên đi đến nhà họ Lâm.

Nhìn thấy hai người đi càng ngày càng xa, lúc này trong đám người nãy giờ vẫn luôn im lặng mới có người lên tiếng hỏi: "Mẹ Cương Ngọc, đây là...? "

Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía bà nội Lâm, trong mắt ai cũng đều lộ ra sự tò mò, chàng trai kia là ai? Bọn họ như thế nào lại chưa từng thấy qua?

Bà nội Lâm nhìn mọi người thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, khuôn mặt liền ôn hòa cười nói: "Chàng trai kia là thân thích của nhà tôi, nghe nói tôi bị bệnh liền chạy tới hỗ trợ, ngày hôm qua còn kéo tôi trở về đây đấy."

Nhiều người nhiều miệng, nếu như không đề phòng giải thích trước thì không được, trắng đều có thể bị nói thành đen, bà nội Lâm đối với những việc này trong lòng đều hiểu rõ, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao bà lai cố ý đi tới cửa thôn một chuyến.

Bà nội Lâm nhìn bóng dáng Lục Lập rất nhanh đã biến mất, liền cười với người xung quanh vội vàng nói: "Chúng tôi về trước đây, thằng bé đã cố ý đến đây giúp đỡ, tôi cũng nên về để chào hỏi một chút."

"Đúng, đúng vậy, hai bà cháu đi đi... " Mọi người nhao nhao phụ họa, bảo bà nội Lâm cứ về trước đi.

Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ đứng ở một bên sửng sốt, ban đầu hai người còn tưởng rằng anh đến là để gây phiền phức, kết quả... Ai ngờ chỉ là tới giúp sửa nhà? Còn có, các bà tại sao lại không biết từ khi nào bà nội Lâm lại có thêm thân thích là người nhà họ Lục?

Không phải nói thằng nhóc họ Lục kia cùng Lâm Thanh Chỉ là quan hệ trai gái hay sao? Nếu vậy, chuyện hai bà giới thiệu đối tượng cho cô anh hẳn là sẽ không quan tâm tới có phải không?

Hai người liếc nhìn nhau một cái, tâm tư bách chiết thiên hồi (*), nhưng lại có chung một ý niệm trong đầu, đó chính là đối với tiền đã nằm trong tay các bà tuyệt đối sẽ không buông tha.

Thời điểm Lâm Thanh Chỉ đỡ bà nội Lâm quay trở về, Lục Lập cùng Tôn Minh Thiên từ lâu đã khí thế ngất trời bắt đầu hành động.

Bà nội Lâm khuyên như thế nào cũng không khuyên được, sau đó Lâm Thanh Chỉ bất đắc dĩ chỉ có thể đỡ bà tới nhà thím Tề ở bên cạnh nghỉ ngơi: "Bà, cháu tự mình đi giải quyết một chút, bà ngồi nghỉ nhờ ở nhà thím Tề, lát nữa cháu sẽ quay lại đón bà về."

Bà nội Lâm xúc động: "Bạn học cũ của cháu cũng quá nhiệt tình rồi."

Lâm Thanh Chỉ nghe thấy bà nói nhưng không có trả lời.

Lục Lập tốt bụng trong lời bà, hiện tại lại đang chỉ huy Tôn Minh Thiên cầm lấy cái thang.

Thẳng cho đến khi Tôn Minh Thiên đã cầm lấy cái thang bò đến trên nóc nhà, anh vẫn còn chưa có nhận thức được là chuyện gì đang xảy ra, anh tại sao lại ở đây sửa nhà? Chẳng lẽ đây chính là nhà của người bạn nghèo khổ mà Lục Lập đã nói đến sao?

Lục Lập cũng đang ba chân bốn cẳng bận rộn suy nghĩ không biết nên sửa chữa như thế nào, anh đem tấm nhựa mới mua đặt ở trên nóc sau đó lại dùng mấy mảnh gỗ cùng lá ngô ép chặt lại, nhìn không sai biệt lắm mới vừa lòng vỗ vỗ tay.

Lâm Thanh Chỉ từ lúc trở về vẫn luôn tựa người vào trên cánh cửa, nhìn anh nhảy lên nhảy xuống, không nói gì.

Lục Lập chú ý tới bóng dáng của cô, thời điểm làm việc còn lặng lẽ liếc mắt mấy lần, động tác trong tay cũng cố tình phóng đại chỉ sợ cô không nhìn thấy.

Ở trên nóc nhà sờ đông sờ tây sờ soạng một hồi lâu, anh cảm thấy chính mình đã phô bày đủ rồi mới nương theo cái thang mà bò xuống phía dưới.

Anh đi thẳng đến nơi Lâm Thanh Chỉ đang đứng, đưa tay chỉ về phía một đống đồ đạc đang để ở trước cửa nhà bếp: "Tôi ngày hôm qua nhìn thấy đồ ở trong nhà cô có chút đơn giản, cho nên, tôi liền mua thêm một ít!"

Anh còn chưa nói hết, Lâm Thanh Chỉ đã nhíu mày cắt ngang: "Lục Tiểu Lập, anh có phải muốn bị đánh hay không?" Đối với anh tốt anh lại đạp lên mặt mũi cô, đem anh quăng ra ngoài, anh lại xoay một vòng rồi trở lại.

Lục Lập có chút sửng sốt, sau đó chính là khϊếp sợ, anh vừa rồi tốt với cô như vậy cô không thấy sao?

May mắn anh còn có chuẩn bị thêm phương án dự phòng, mắt liếc nhìn cô một cái, anh vươn tay lấy đồ ở bên trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Lâm Thanh Chỉ: "Cầm lấy, tôi đặc biệt mua cho cô đấy."

Lâm Thanh Chỉ cúi đầu nhìn xuống tay anh, là một cái nơ bướm màu đỏ, cô thản nhiên nói: "Mang đi!"

Lục Lập liếc nhìn cô: "Tôi đặc biệt mua đấy! Cô có hiểu thế nào là đặc biệt không?"

"Không hiểu, không cần, tránh ra."

"Vì sao?" Lục Lập bỗng nhiên cảm thấy hơi nghẹn trong lòng.

Lâm Thanh Chỉ thuận miệng qua loa trả lời: "Không biết dùng."

"Không biết dùng?" Lục Lập nghi ngờ, còn có nữ sinh không biết dùng nơ con bướm sao?

Anh liếc mắt nhìn tới tóc phía sau của cô đang tùy tiện dùng rơm rạ buộc lại, trong lòng cuối cùng cũng tin hơn một nửa, anh nhớ lại cô dường như đến ăn còn không đủ no, cũng đúng, chắc vì lý do không có điều kiện mua cho nên mới không biết dùng.

Nắm chặt lấy nơ con bướm trong tay, anh đứng ở tại chỗ rối rắm một hồi lâu, cuối cùng nhìn cô nhỏ giọng thử thăm dò: "Tôi giúp cô."

Lâm Thanh Chỉ nhìn người buổi sáng còn nói bọn họ không có quan hệ gì, lúc này không biết vì sao lại đột nhiên trở về, lại còn vừa sửa chữa nhà vừa tặng đồ cho cô, động não suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ được có chuyện gì đã xảy ra với anh, trừ khi anh đã khôi phục lại ký ức trước đây, nếu không anh chính là đang tính toán muốn gây ra chuyện gì đó, cô cũng không phải là kẻ ngốc.

Cô nhìn Lục Lập đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Được rồi, nếu anh có thể buộc được nó lên đầu tôi, tôi sẽ nhận lấy."

Sau đó Tôn Minh Thiên trên nóc nhà liền chứng kiến được cảnh tượng không thể tin nổi, tiểu bá vương nhà họ Lục đứng tại chỗ một hồi lâu cuối cùng cũng cắn răng một cái bắt đầu đi vào trong phòng lấy đồ đạc ra, lúc thì lấy gương, lúc lại lấy lược, một hồi lại lấy thêm cả ghế.

Xong hết tất cả, Lục Lập còn mời nữ sinh gầy teo, làn da còn có chút vàng như nến kia ngồi xuống trên ghế.

Lục Lập đứng ở sau lưng Lâm Thanh Chỉ, duỗi tay kéo rơm rạ trên đầu cô xuống.

Anh nắm lấy mái tóc mềm mại của cô vào trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Minh Thiên trên nóc nhà, tầm mắt đối diện với anh ta, trong mắt ý vị không rõ, sau đó cầm lấy lược bắt đầu chậm rãi chải tóc.

Tôn Minh Thiên: "..." Đây là có ý gì?

Lục Lập nhìn đuôi tóc trong tay có chút cháy vàng, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Chiếc lược cứ thế chậm rãi xuyên qua chảy xuôi theo tóc, ngoài ý muốn cảm nhận được từng sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, mang theo một trận ngứa nhè nhẹ.

Động tác của Lục Lập theo bản năng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh cẩn thận chải tóc, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc đen, vụng về chia nó thành ba luồng.

Sau đó học bộ dáng của bà nội anh trong trí nhớ, quấn tóc thành đuôi sam, ngay từ đầu còn tốt, nhưng không biết vì sao về sau tóc lại có chút không nghe lời, nơi này tản ra một ít nơi khác lại tản ra một khúc.

Mày Lục Lập nhíu càng ngày càng chặt, cuối cùng đến ngay cả môi cũng mím chặt, mấy ngón tay đột nhiên giống như cứng đờ, luôn không biết khi nào nên luồng lên trên, lúc nào thì cần luồng xuống dưới.

Cuối cùng, cho đến khi tay trái cùng tay phải đều sắp quấn lấy nhau, Lục Lập mới miễn cưỡng thắt xong bím tóc cuối cùng, anh một tay thật cẩn thận nắm chặt đuôi tóc, tay kia thì nhanh chóng cầm lấy nơ buộc lại.

Nhìn thành quả cuối cùng, Lục Lập thở ra một hơi.

"Xong rồi sao?" Lâm Thanh Chỉ cầm lấy gương soi liền nhìn thấy được một bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo vắt ở lên vai, bốn phía còn có vài chỗ tản ra một ít tóc, nhìn giống như là vừa mới đánh xong một trận với người khác.

Cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trên mặt vẫn như cũ không có một chút biểu tình gì, trong nháy mắt, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc một cái.

Tiếp đó!

Lục Lập chỉ có thể trơ mắt nhìn bím tóc mình vừa mất sức chín trâu hai hổ mới buộc tóc xong!

Tan rã!

Chiếc nơ cũng giống như không còn lực bám mà rơi xuống mặt đất, anh thậm chí còn thấy được bụi đất xung quanh nó chấn động.

Lâm Thanh Chỉ cũng sửng sốt, cô ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn Lục Lập: "Anh buộc không chặt." Mặc dù cô thật sự là muốn tháo xuống, nhưng mà cô còn chưa có kịp chạm vào a!

Lục Lập không tin, anh trơ mắt nhìn thành quả lao động của mình tiêu tan không còn, sắc mặt có chút đen: "Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy?" Đây lẽ nào chính là cảnh ngộ của người thay thế sao?

"Nó tự mình rớt." Lâm Thanh Chỉ nghiêm túc nói.

Lục Lập nhìn thấy, nhưng anh không muốn thừa nhận, quả quyết thay đổi đề tài: "Cô có cảm nhận được hôm nay tôi rất tốt hay không?"

"Hả?" Lâm Thanh Chỉ kỳ quái nhìn anh."Tốt cái gì?" Không phải cuối cùng vẫn là làm rơi dây buộc tóc xuống đất sao?

Lục Lập: "..."

Lục Lập không nói một lời nào nữa trực tiếp xoay người rời khỏi nhà họ Lâm, Tôn Minh Thiên từ lâu vẫn luôn lén lút quan sát phát hiện tình huống không đúng cũng liền vội vàng bò theo thang xuống đuổi theo anh.

Thật là! Lục Lập cứ thế mà đi cũng không thèm gọi anh một tiếng, may mà anh nhanh trí!

Sau khi trở về, Tôn Minh Thiên liền phát hiện Lục Lập không biết từ nơi nào tìm được ba sợi dây thừng, mỗi ngày đều cầm ba sợi dây đấy thắt tới thắt lui như là đang thắt bím tóc, thỉnh thoảng anh còn đi hỏi ý kiến của bà ngoại Lục, cử chỉ vô cùng điên rồ không giống như bình thường một chút nào.

Tôn Minh Thiên:??? Tại sao lại kỳ lạ như vậy?

Từ ngày Lục Lập quay đầu rời đi, anh đã liên tục mấy ngày không có trở lại thôn Tiểu Sơn.

Lâm Thanh Chỉ cũng không có sốt ruột, anh chỉ cần còn sống là được.

Mấy ngày nay cô luôn đi dạo xung quanh, từ trấn trên đi dạo đến cả huyện thành, chính mình tìm xem có công việc nào mà cô có thể làm được hay không. Kết quả phát hiện, cô căn bản là không có bản lĩnh gì, nhưng cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc cuối cùng quan sát tới quan sát lui thật sự đã tìm được một con đường sinh tài.

Ngày hôm sau cô ở trong nhà tìm một bao tải to, tính toán sẽ học người khác nhặt phế phẩm, cô tự mình cảm thấy học theo việc này là dễ nhất, còn có thể nhanh chóng kiếm được tiền.

Mấy ngày nay, mỗi lần ra ngoài cô đều cao hứng!.

Hôm nay, Lục Lập lại một lần nữa đi tới nhà họ Lâm, nhưng người mở cửa lại là bà nội Lâm, bà nhìn người đứng ngoài cửa chậm rãi nói: "Cháu không phải là đứa nhóc ngày đó..."

Lục Lập mặc áo màu xanh quân đội đứng ngoài cửa, dáng người cao ngất: "Cháu là Lục Lập, bà nội, sức khỏe của bà đã tốt hơn rồi chứ?"

"Đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại đã không còn xảy ra bệnh tật gì nữa." Bà nội Lâm cười nói: "Cháu đây là! "

"Cô ấy có ở đây không bà! "

"Cháu tìm Thanh Chỉ đúng không? Con bé đi ra ngoài mất rồi."

Lục Lập nghe vậy chỉ có thể nhịn xuống ân cần hỏi han bà thêm vài câu mới rời đi, dọc đường trở về, nhìn thấy mấy tảng đá trên mặt đất liền cảm thấy ngứa mắt đến trực tiếp dừng lại một cước đá bay.

Lâm Thanh Chỉ sau mấy ngày học tập, đã phát hiện ra được dọc theo bờ sông hoặc công trường có thể tìm được rất nhiều đồ bỏ đi có ích, bận rộn cả một buổi chiều rốt cuộc bao tải cầm ở trong tay cũng đã đầy.

Cô tìm một mảnh đất tương đối bằng phẳng, đặt bao phế liệu trong tay xuống, dự định phân loại phế phẩm rồi mới bỏ lại vào bên trong bao tải mang đi giao.

Sau nhiều lần bán phế liệu, cô đã nhận ra được giá thu mua của các loại phế phẩm không giống nhau, hơn nữa vào trong trấn và huyện thành sẽ tìm được nhiều phế phẩm hơn.

Mỗi lần đều có thể kiếm được tám đồng một mao, cô thật sự rất vui vẻ, nghiêm túc mà nói đây coi như là lần đầu tiên cô chân chính tự mình kiếm được tiền.

Trên bãi đất trống bên bờ sông thôn Tiểu Thanh, Lâm Thanh Chỉ đem bao tải chứa đầy sắt vụn, nhựa, thủy tinh, giấy kraft nhặt được đều đổ xuống đất, sau đó phân loại ra từng thứ, cuối cùng lại lấy dây thừng nhặt được tính toán đem mấy thùng hàng và giấy kraft lần lượt buộc lại tách ra riêng.

Cô vừa buộc xong mấy thùng giấy, vừa chuẩn bị buộc tới đống giấy kraft thì đột nhiên nghe thấy được có người đang gọi mình.

"Này!"

Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu liền nhìn thấy được Lục Lập đang đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt có chút kinh ngạc nhìn mình.

Nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua, đã ngay lập tức thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía đống đồ của mình, đưa tay cầm lấy hai sợi dây thừng ngắn rồi buộc chúng lại với nhau thành một sợi dây dài đè lên bên trên đống giấy kraft, chăm chú quan sát xem chiều dài của sợi dây trong tay đã đủ dùng hay chưa.

Một lòng một dạ, đắm chìm vào sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của mình.

Cảm giác kiếm được tiền thật sự rất vui vẻ, làm cô có chút nghiện, sự xuất hiện của Lục Lập hiện tại đối với cô đã không còn là quan trọng nhất nữa rồi.

Lục Lập không dám tin nhìn người đang khom lưng buộc dây thừng ở phía trước, lại nhìn đến đống phế phẩm được phân loại chỉnh chu ở bên cạnh chân cô, đầu óc trống rỗng.

Chầm chậm tiến về phía trước thêm mấy bước, muốn xác nhận xem anh có phải là đang nhìn lầm hay không.

Kết quả anh vừa mới tới gần, Lâm Thanh Chỉ tới mặt cũng không thèm ngẩng lên đã bắt đầu đuổi người: "Anh tránh xa ra một chút, đừng làm lộn xộn đồ đạc của tôi."Cô vừa buộc chặt đóng giấy vừa nói.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lục Lập cuối cùng cũng chắc chắn được là mình không có nhìn lầm, trong lòng nhất thời nhốn nha nhốn nháo như là bị một đám dê chạy qua.

Anh gọi một tiếng: "Lâm Thanh Chỉ?"

Lâm Thanh Chỉ một chút cũng không để ý tới anh.

Nhưng mà, anh chỉ mới vừa vô tình đá vào bao tải cô vừa sắp xếp Lâm Thanh Chỉ đã ngay tức khắc kéo lấy bao tải đến gần mình, có chút hung hăng nhìn về phía anh: "Làm gì vậy?" Anh thế mà lại đá vào tiền của cô! Cô mất cả ngày mới có thể kiếm được mấy đồng thôi đấy!

Bản thân Lục Lập cũng không ngờ tới, có một ngày giá trị của anh còn có thể không sánh bằng với một đống rác rưởi như thế.

Sau đó, anh chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ lưu loát đem đồ đạc trên mặt đất bỏ vào đầy bao tải rồi vác lên trên vai đứng dậy rời đi, phảng phất như chưa từng nhìn thấy anh.

Không biết vì sao nhìn cô cõng một bao tải to rách nát trên lưng như vậy, tay Lục Lập lại có chút run rẩy.

Anh bước nhanh đi về phía cô, muốn cầm lấy bao tải to ở trên lưng kia, kết quả Lâm Thanh Chỉ vừa thấy anh đưa tay đã ngay lập tức xoay người lạnh lùng nhìn anh: "Muốn thì tự mình đi nhặt."

Lục Lập: "! " Mẹ nó! Trong đầu cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?

Anh nghiến răng: "Cô nghĩ tôi muốn dành đống đồ này sao? Tôi chỉ muốn giúp cô cõng nó thôi!"

"À!" Lâm Thanh Chỉ quyết đoán buông tay: "Nhẹ nhàng một chút, đừng làm rớt đấy." Sau đó còn không quên quay đầu dặn dò, rồi ra lệnh cho anh: "Đi theo tôi."

Lục Lập: "..."

Sau đó, Lục Lập liền một đường đi theo Lâm Thanh Chỉ tới một trạm phế liệu ở trấn trên.

Nhìn cô quen thuộc đem rác rưởi đã phân loại giao cho trạm phế liệu, lại còn mặc cả để nhận lấy chín đồng từ tay người trong trạm kia, xong hết mọi việc khóe mắt lại còn mang theo ý cười, vui vẻ giống như một con chuột đồng ăn vụng được đồ ở kho thóc.

Cuối cùng Lục Lập cũng không thể nhịn được nữa, nắm lấy tay cô kéo thẳng về nhà mình

-----

(*) Bách chiết thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.