Chương 20: Phẩm Chất Quân Tử (2)

Có lẽ do có người thứ ba ở đây, vẻ mặt bà ta có chút không nhẫn nhịn được, liền đặt mạnh chén rồi đi ra ngoài, nói là muốn mời Lý lão gia vào!

Ôn Ngư lén bưng lên nửa chén thuốc còn dư lại đặt ở mũi ngửi thử, tiếc cô rốt cuộc không học về trung y, trừ mùi xạ hương cô cái gì cũng ngửi thấy mùi gì khác.

Nhưng lúc này bên ngoài phòng có tiếng bước chân đang đến đến gần...

Ôn Ngư nhanh tay đem chén thuốc toàn giấu vào bên trong ống tay áo của mình.

Lý lão gia nghe nói con gái lại không chịu uống thuốc, sầu muộn đến tóc bạc đi, phía sau Cố Yến theo Lý lão gia bước vào.

Lý Kiều hoàn toàn không tỉnh táo, ánh mắt cô ta dại đi nhìn về hướng Đông Nam, đầu tiên tay cào cào trên mặt đất, sau đó lại làm bắt chước ôm tư thế trẻ con, đem “Trẻ con” đặt ở trong lòng ngực lắc lắc. Sau đó, đột nhiên hai tay giơ lên cao qua đỉnh đầu, ném thật mạnh xuống đất!

Động tác này của cô ấy…… Ôn Ngư yên lặng nắm chặt chén thuốc.

Lý Tham đã khóc không thành tiếng, Ôn Ngư lén tiến lên hỏi: “Nàng vẫn luôn như thế?”

Lý Tham hồi nhớ nói: “Chính là từ sau sinh hạ hài tử liền như thế, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, cho tới hôm nay đã hoàn toàn nhận không ra người.”

Bà thím kia bưng đến một chén thuốc khác, cùng Lý lão cưỡng chế Lý Kiều uống thuốc, Ôn Ngư kinh hồn táng đảm nhìn quá trình đó. Bà thím phụ trách giữ tay, Lý lão gia phụ trách đút thuốc, Lý Kiều giống như cá nằm trên thớt.

Một chén thuốc nho nhỏ mất hết mười lăm phút mới uống xong, Lý lão gia toàn thân mệt rã.

Uống xong rồi Lý Kiều an phận không ít, ngốc ngốc nằm ở trên giường.

Từ nãy đến người im lặng nhất, Cố Yến lên tiếng: “Thuốc này do ai kê đơn?”

Lý tham đối mặt Cố Yến luôn có vài phần khẩn trương, ông ta nói: “Chính là… Lang trung kê đơn.”

Nào biết Cố Yến cười nhạo một tiếng, lập tức liền rút ra bội kiếm, Ôn Ngư chỉ thấy hàn quang chợt lóe, lưỡi đao lạnh băng kề sát cổ Lý Tham, một đường máu nhỏ nổi bật hiện lên.

Tình thế thay đổi bất ngờ, đừng nói Lý Tham, chính là Ôn Ngư cũng hoảng sợ.

Ôn Ngư tư tiền tưởng hậu, vẫn là không đem kia trẻ con sự nói ra, gần nhất là này có chút làm người nghe kinh sợ, thứ hai là cũng không nhất định Lý kiều đ·ã ch·ết hài tử chính là bị phùng ở Lưu tiểu chiêu trong bụng cái kia.

“Hoa hồng, đương quy, xuyên khung, rễ sô đỏ, xạ hương, đều là thai phụ không thể dùng, theo lời ngươi nói, nữ nhi ngươi mới sinh xong bảy ngày, thân thể yếu ớt, lại theo đơn thuốc, đây là lang trung lăng băm nào kê đơn?”

Sắc mặt Lý Tham hết trắng rồi lại hồng, ấp úng nói: “Ta chỉ là cái bình dân áo vải, cũng không biết dược liệu gì hết……”

Cố Yến càng khinh bỉ trào phúng, “NẾu ngươi thật sự xót nữ nhi, hẳn phải tức giận mắng lang trung kia, lo lắng nữ nhi ngươi uống thuốc có phản ứng gì khác sau khi uống, chứ không phải vội vã phủi sạch quan hệ.”

Lý Tham còn chưa mở miệng, bà thím cũng đã hoàn toàn hoảng sợ, ngơ ngác vội quỳ xuống, nhanh chóng cầu xin: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!”

Bà thím rất biết chọn khoảnh khắc cứu vãn cái mạng của mình.

“Cô nương, cô nương ngươi thay ta trò chuyện nha, thật sự ta là thu bạc làm việc, nào biết đâu những việc này, chuyện của Lý lão gia cùng nữ nhi của hắn, một chút ta cũng không biết!”

Ôn Ngư nghe sửng sốt.

Bà thím thật sự hoảng sợ, tuy bà ta không biết Cố Yến là ai, nhưng thấy hắn lấy kiếm lưu loát cùng toàn thân khí phái, liền khẳng định là người mình không thể nào chọc nổi. Bởi vậy phản ứng đầu tiên của bà ta là minh oan cho bản thân, ngược lại bản thân chắp tay cầu xin trước mặt Cố Yến.

Ôn Ngư cảm thấy cách thức Cố Yến hỏi khiến người ta sợ chưa kịp hỏi gì đã bị dọa chết, thay đổi giọng điệu dịu nhẹ dỗ bà ta: “Bên này mùi thuốc quá nặng, chúng ta đi ra ngoài nói.”

Xuất hiện hai nghi phạm, nhất định phải đem hai người tách ra thẩm vấn.

Đây là hình thức trinh thám cơ bản nhất được dạy.

Bà thím vốn là sợ tới mức hoang mang không biết nên làm thế nào Cố Yến.

Nhưng người vốn là sẽ đối thoạt nhìn một bên yếu thế tâm sinh hảo cảm, bà thím vội vàng cùng Ôn Ngư đi ra ngoài, lúc đi Ôn Ngư còn lặng lẽ kéo ống tay áo Cố Yến.

Cô tự cho là ám chỉ này xem như dùng đúng chỗ.