Chương 29: Lâm Mẫu (1)

Dựa vào manh mối, mục tiêu của hung thủ là trẻ em tầm mười tuổi, đều sinh ngày chín tháng chín. Trước tiên ra tay tra tấn gϊếŧ chết, sau đó vứt xác. Các nạn nhân tử vong cách nhau cách nhau bảy ngày. Đây cũng là lý do cô chưa lo lắng quá mức cho Hoàng Nhị Cẩu, hôm nay là ngày mười tám tháng chín, chỉ cách nạn nhân Lưu Tiểu Chiêu tử vong hai ngày trước đó.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, hôm trước Lâm Tiểu Võ mới mất tích, theo cột mốc thời gian, hung thủ đã bắt được Hoàng Nhị Cẩu nên hắn sẽ ra tay với Hoàng Nhị Cẩu trước mới đúng.

Đáng chú ý là... nơi giam giữ của hung thủ có rất nhiều trẻ em, hắn làm thế nào có thể thuận lợi ra tay? Đại Lý Tự đã dán bố cáo có trẻ mất tích đều lên trình báo, nhưng bây giờ vẫn chưa có gia đình nào báo án.

Lâm Tiểu Võ chỉ có một người mẹ đơn thân, cha sớm qua đời. Mẹ của cậu bé dựa vào công việc giặt quần áo kiếm sống qua ngày. Người mẹ nghe tin dữ, khóc cạn nước mắt.

Bà kể nhìn thấy bố cáo dán khắp đường to ngõ nhỏ, hôm trước con trai mất tích, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, thằng bé giống hai đứa trẻ trước đó là một đứa tinh nghịch hay chạy ra ngoài chơi. Lúc đầu bà không để ý nhưng đến khi thấy bức họa thật sự giống con của bà.

Trong lòng bà chợt nổi lên sự bất an lo lắng, đến Đại Lý Tự thử xem.

Cả người bà như chiếc lá vàng héo hon trên cành khô, chân nhũn đi không thể nào đứng dậy nổi. Hết thảy mọi thứ mờ đi, có ai đó nâng đỡ bà, đưa bà một tách trà, tay bà run rẩy nhận uống tách trà, nước chảy bên cằm cũng không phát hiện.

Qua một hồi, bà mới nhìn rõ đối diện là một cô nương vận xiêm y vải bố màu nâu.

Cô nương kia nói: “Ta là ngỗ tác ở đây, hiện tại muốn hỏi người vài câu, có thể chứ?”

Bà ngẩn ngơ gật đầu.

Ôn Ngư không trực tiếp hỏi về nạn nhân, một là sẽ làm kích động cảm xúc của người nhà nạn nhân mà không thể nhớ lại chi tiết khi họ vừa mới trải qua cú sốc, hai là thay vì muốn biết chi tiết thời điểm mất tích, cô càng hy vọng có thể tìm ra được manh mối khác.

“Thằng bé có nhiều bằng hữu (bạn bè) không?”

Bà sửng sốt một chút, sau đó nghẹn ngào: “Rất... Rất nhiều.”

“... Bát tự sinh thần (ngày sinh tháng đẻ) của thằng bé, có người ngoài biết không?”

Theo cô biết, bát tự sinh thần là một điều tối mật ở cổ đại, hoàn toàn trái ngược ở hiện đại, ai cũng có thể dễ dàng biết được. Cho nên điểm chi tiết giống nhau ở ba vụ án, hung thủ làm sao có thể biết được?

Chẳng lẽ hung thủ với nạn nhân là... bạn bè? Một người trưởng thành thường xuyên chạy đến chơi cùng một con nít có vẻ không hợp lý lắm.