Chương 39: Ám Ảnh Cưỡng Chế

“Ý của ngươi là gì?” Cố Yến nhàn nhạt hỏi.

Cô có chút không chắc chắn, do dự nói: “Hắn không phải là hung thủ?”

Cố Yến nâng cằm hỏi vì sao.

Thật sự cô không nói nên lời, nhân chứng vật chứng đầy đủ, động cơ gϊếŧ người cũng có, ngay cả người nhà nạn nhân cũng xác nhận đã gặp qua Từ đại phu.

Ngay từ đầu quan sai đã dò xét khu vực xung quanh kinh thành, kinh thành không phải nơi hẻo lánh gì. Tổng kết là hung thủ dễ dàng dụ dỗ, giam giữ và ra tay với nạn nhân ở y quán cách đó không xa kinh thành, tổng thể khiến người ta thấy có chút không thể mường tượng được chuyện này.

Nhưng chuyện này lại xảy ra như thế.

Từ đại phu còn nói: ‘Các ngươi không thể nào biết được cảm giác khi ngồi nhìn đứa bé đó đã vùng vẫy, đau khổ thế nào để sống sót cho đến nằm chờ chết. Ta bịt miệng nó, không ngừng giãy giụa để được sống...”

Từ góc độ quan sát của cô, ông ta đang mỉm cười, động tác tay thả lỏng cùng với dáng ngồi rất đoan chính.

... Đoan chính?!

Cảm giác trong đầu như có một ánh sáng lóe ở cuối con đường tối đen kia, cô đã biết chỗ nào không đúng rồi!

Từ đại phu có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng!

Cái đồng trụ nhất thiết phải nằm giữa sân, cái bàn cùng bộ ấm trà bằng sứ thô sơ. Dáng ngồi thẩm vấn của hắn như hiện tại, là một tư thế ngồi tiêu chuẩn, từ hai chân đến độ cong sống lưng đều chuẩn chỉnh.

Một người bị chứng OCD sẽ sắp xếp lộn xộn hung khí trong tủ quần áo? Nhìn bộ xiêm y sạch sẽ trên người hắn có thể thấy không chỉ bị OCD mà còn có thói quen sạch sẽ.

Nếu người như vậy lên kế hoạch gϊếŧ người, nhất định sẽ dọn dẹp hiện trường một lần mới được, ít nhất cái trụ đồng cùng với hung khí phải cực kỳ sạch sẽ... Nếu hắn thật sự là một tên biếи ŧɦái, vết dầu trơn ở đó cũng phải dính trên người nạn nhân.

Nhất định cô đã bỏ qua chi tiết nào đó!

Ôn Ngư kéo vạt áo Cố Yến: “Mau cùng ta quay lại y quán!”

Cố Yến cau mày, ngữ điệu có hơi lớn: “Ngươi phất hiện cái gì?”

Ôn Ngư liếc nhìn phía Từ đại phu, lập lờ đáp: “... Hiện tại không thể nói, đại nhân mau cùng ta quay lại y quán, ta liền sẽ biết ngay!”

Không biết vì sao, Cố Yến nhìn cô nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng bây giờ không nên kết án?”

Anh ta nhìn cô đứng nơi đó, tuy vóc dáng không cao nhưng cảm giác nàng mang lại như cây tùng cao lớn giữa rừng xanh bạt ngàn. Với người đã mất, rõ ràng nàng chỉ là một người xa lạ.

Nếu là người khác nhận vụ án này, chắc chắn sẽ chọn kết án. Hung thủ nhận tội, hung khí và động cơ đều rõ ràng như ván đã đóng thuyền. Nàng không nên tham gia vào vụ án này, suy cho cùng nàng không phải người của Đại Lý Tự.

Nàng tự nhận là ngỗ tác (Pháp Y), không có công văn (giấy chứng nhận) cũng không có tịch khế (chứng minh thư). Thật sự trên đời này sẽ có người đứng lên đòi công lý cho một người lạ sao?

Cố Yến trầm mặc không nói gì bước ra ngoài, cô không hiểu trong lòng đầy suy tư của anh ta, nhanh chóng theo sau.

Có lẽ cô đã đánh giá sự việc quá đơn giản.

Thời điểm cô và Cố Yến đến y quán, bên ngoài không còn dân chúng vây quanh mất trật tự trước cửa. Cô tưởng trên cửa sẽ có giấy niêm phong của Đại Lý Tự nhưng lại là từ phủ công chúa.