Chương 42: Phim Kiếm Hiệp Dối Trá

Nạn nhân thứ nhất Hồ Hướng cùng người thứ hai Lưu Tiểu Chiêu mất tích cùng ngày, lại lần lượt bị gϊếŧ.

Vậy có khả năng là Hồ Hướng bị trói vào trụ đồng khi còn sống, Lưu Tiểu Chiêu có thể bị hung thủ nhốt trong tủ, không phải, muốn giam giữ một đứa bé rất dễ, bắt đứa bé trơ mắt nhìn bạn mình.

Một đứa bé bị dọa sợ, nhất định liền bị phát điên.

Rốt cuộc là ai? Có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn với những đứa bé ấy!

Không được, dựa vào chính mình chậm chạp, tên đó sẽ cười rụng răng. Không lẽ ép cung ông ta? Chắc gì ông ta sẽ chịu khai, vụ án quan trọng như vậy nhất định sẽ phán ngũ mã phanh thây, đến chểt ông ta không sợ thì sao sợ ép cung?

Còn có ai có thể đột phá vòng vây?

Trong lúc cô đang suy tư, Cố Yến bước vào, mặt lạnh hơn tiền, cô vội vàng đứng lên, nhanh chóng nói: “Từ đại phu chắc chắn nói dối, hung thủ có khoảng ai, ba người trở lên, nhưng ta... Có một yêu cầu cần đại nhân giúp.”

Cố Yến gật đầu: “Chuyện gì?”

“Ta cảm thấy sức lực người thoạt nhìn rất khỏe, không ấy có thể giúp ta dịch chuyển trụ đồng kia một chút thử xem?” Ôn Ngư cười tủm tỉm cầu xin.

Muốn phán đoán nơi này có phải hiện trường vụ án đầu tiên hay không rẩt đơn giản, xem dấu vết trụ đồng trên mặt đất là được. Trụ đồng rất nặng, mặt nền là đất mềm, trong khi Từ đại phu không phải đại gia có thể làm nền sân bằng thạch như trong phòng ngủ.

Giả thuyết nếu đây là hiện trường đầu tiên, vào thời điểm Hồ Hướng chết, máu và mỡ của nạn nhân sẽ chảy xuống mặt đất vì trụ đồng này thiết kế không khe đỡ.

Tuy vụ án xảy ra nửa tháng trước nhưng mỡ người không dễ dàng biến mất, chỉ cần tìm kỹ là sẽ thấy dấu vết để lại.

Cố Yến không đáp, trầm mặc nhìn trụ đồng một lát. Cô tưởng tượng anh ta sẽ như trong phim kiếm hiệp nào đó có cao nhân xuất chiêu một chưởng đánh bay trụ đồng liền tìm chỗ núp.

Kết quả Cố Yến vừa mới giơ tay, quay lại nhìn cô.

Cô đứng cách đó khá xa, ngoan ngoãn tươi cười.

Anh ta đứng hình. “Ngươi lại đây.”

Ôn Ngư không hiểu, vẫn tung tăng chạy tới, thản nhiên nói: “Đại nhân, ngươi phát công đi.”

Cố Yến: “... Cái gì?”

Cô gãi gãi đầu: “Ngài... Sẽ không sao chứ?”

Sẽ cái gì?

Cố Yến mặt tối sầm: “Ngươi qua đây đẩy phụ.”

“À dạ.” Ôn Ngư khó nén thất vọng, có khi nào mình xuyên nhầm đến cổ đại giả không? Đúng là ba cái ngôn tình, kiếm hiệp ba hoa chích chòe.

Xem ra Cố Yến không ngầu như tưởng.