Chương 6: Hoàng Đế là đại vai ác

Lý do nàng nói đây là một hậu cung biếи ŧɦái là bởi Hoàng Đế không khác gì đại vai ác điên khùng đáng sợ.

Hắn coi toàn bộ hậu cung là trò chơi chém gϊếŧ, mặc kệ chuyện phi tần ác độc tay nhuốm đầy máu tươi, nhiều khi còn nâng vị phân cho một phi tử để tất cả lại nghi kỵ ghen ghét dồn nhau vào chỗ chết.

Hơn nữa hắn là Hoàng Thượng nhưng không đυ.ng chạm bất kỳ phi tử nào, cho dù mỹ đến kinh thiên động địa, mỗi người đều có tính cách đặc sắc không lẫn ai với ai cũng không thể gợi lên hứng thú trong lòng hắn.

Về điểm đối phương không định quan hệ trai gái với thê thϊếp đã làm Sơ Tửu Tửu nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng nghĩ tới tình cảnh nguy cơ của mình, nàng lại muốn khóc.

Phải như thế nào mới đi hết cốt truyện thuộc về nữ phụ lại vẫn sống sót đây.

Có thể nói những phi tần gặp ở ngoài kia đều có khả năng muốn tính kế gϊếŧ chết nàng.

Người nàng đắc tội, người muốn kéo nàng xuống nước, ai ai cũng có lý do nhằm vào nàng.

Sơ Tửu Tửu giống như cải thìa trong đất hoang, vô cùng thê thảm bi thương.

Dù những tỳ nữ ngày ngày bầu bạn bên người nàng cũng không thoát nổi cảnh chút chút lại thất thần trước dáng vẻ mê người của nàng.

Vào ban đêm, Lệ Phương Điện âm lãnh đến cùng cực, trống trải hoang vắng, không gian tối tăm, bên ngoài có gió thổi rú lên.

Mới vừa xuyên đến đây ngày đầu tiên, Sơ Tửu Tửu dùng chăn che kín cả người, nằm gọn ở góc trong cùng.

Không thể trách nàng sợ hãi quá mức, bởi trong cung luôn thay đổi triều đại, trước kia Lệ Phương Điện nàng đang ở có danh xưng khác, chủ nhân cũng không phải nàng.

Nàng không thể không miên man suy nghĩ, cho dù biết bản thân sẽ hãi hùng khϊếp vía.

Khi không chống lại cơn buồn ngủ được nữa nàng mới thả lỏng cơ thể chìm vào giấc mộng.

Đến tận giờ Sơ Tửu Tửu vẫn không biết bởi vì hệ thống xảy ra lỗi nên những nhân vật có tên xuất hiện trong quyển sách mà cách nàng quá gần sẽ nghe được suy nghĩ của nàng.

Sáng sớm hôm sau, tỳ nữ nô tài trong điện ngoài điện đã bận rộn làm việc, lúc này một bàn tay non mịn trắng hồng vén màn che lên, dung nhan tuyệt luân nhô ra ngoài màn.

Đúng lúc Tiểu Quỳ chuẩn bụ xong nước trà, tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị ra khỏi điện thì đột nhiên bị mỹ nhan tấn công, đối phương ngẩn ngơ, giống như bị dáng vẻ ngây thơ của Nhu tần nương nương mê hoặc.

Không biết nghĩ tới cái gì, Tiểu Quỳ nhanh chóng xóa sạch cảm giác cảm thấy Sơ Tửu Tửu đáng yêu đi.

“Nhu tần nương nương, ngài tỉnh?”

Thấy có tỳ nữ ở, nàng vội vàng đứng lên, lãnh đạm ừ một tiếng.

"Nô tỳ sẽ thay y phục cho ngài."

Tiểu Quỳ nói xong là tiến lên muốn hầu hạ nàng.

Việc xấu hổ hôm trước còn in rõ rành rành trong đầu, Sơ Tửu Tửu nghiêm trang nói:

"Ngươi đi ra ngoài, bổn cung tự mặc y phục được."

Tiểu Quỳ: “?”

Cho rằng chính mình nghe lầm, Tiểu Quỳ không dám hỏi nhiều.

"Vâng thưa Nhu tần nương nương."

Tỳ nữ lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sơ Tửu Tửu đi vào sau bình phong, tay chân vụng về mặc cung trang lên người, chỉ còn mỗi mái tóc vẫn suôn mượt chưa được xử lý, nàng không biết tạo kiểu tóc nên để lại cho nô tỳ hầu hạ.

Nàng nhớ rõ nguyên tác từng miêu tả mỗi tháng có mấy ngày là thời điểm các phi tần tụ tập bên nhau đàm chuyện, hình như hôm nay là một trong những ngày đấy.